“Dạ?” Thấy Phượng Vũ Hành đột nhiên thay đổi ngữ khí với mình, Tưởng Dung cả kinh không biết nên đáp như thế nào, nghẹn nửa ngày mới gật đầu, “Không có gì, đều khỏe, nhị tỷ tỷ cũng khỏe chứ?” Không đợi Phượng Vũ Hành trả lời, lại nhìn về phía Diêu thị: “Mẫu thân... Di... di nương, vẫn khỏe chứ?”
Nghe Tưởng Dung theo bản năng vẫn gọi Diêu thị là mẫu thân, Phượng Vũ Hành liền cười một chút.
Nhưng Diêu thị cũng chỉ lạnh lùng thản nhiên, chỉ gật đầu, cũng không nói cái gì.
Tưởng Dung xấu hổ, co rụt tay lại, từ trong ống tay áo lấy ra một gói giấy nhỏ đưa cho Tử Duệ, sau đó nói: “Đi lâu như vậy, di nương còn đang chờ ta, nếu rảnh lại đến thăm nhị tỷ tỷ.” Rồi xoay người bỏ chạy.
Phượng Vũ Hành nhìn Tưởng Dung chạy đi xa, trí nhớ có điểm hồi phục.
Dường như nhớ lại lúc Tưởng Dung và Phấn Đại cùng sinh ra trong một năm, đều kém nàng hai tuổi. Trước đây Tưởng Dung thích đi theo sau nàng, trên đầu là hai búi tóc bánh bao, mập mạp, giống bức tranh nữ oa nhi ngày Tết. Lúc nàng đi theo tiên sinh học viết, thì nha đầu kia liền ghé vào bàn đá cách đó không xa, tựa cằm nhìn.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung bạn vào google gõ để vào đọc truyện nhé
Khi đó nàng là chính nữ, trong phủ an bài việc học, thứ nữ không có tư cách học cùng nàng, đáng tiếc cho muội muội thân thiết với nàng. Đến khi Diêu gia gặp chuyện không may, ba người mẫu tử các nàng bị đuổi khỏi phủ, trước khi đi còn nhìn thấy đứa nhỏ này nước mắt lưng tròng đứng xa nhìn nàng.
Theo tiếng than nhẹ của Diêu thị, Phượng Vũ Hành lấy lại tinh thần, tay cầm chậu rỗng đưa cho Tôn ma ma, phân phó hạ nhân tiếp tục làm việc, rồi kéo Diêu thị và Tử Duệ vào nhà.
Tử Duệ mở gói giấy dầu ra, bên trong là mấy miếng điểm tâm, vẫn còn xốp mềm, vừa thấy đã biết là vừa mới làm.
Đứa trẻ tham lam ngửi mùi hương bay ra từ điểm tâm, nước miếng đều chảy ra, nhưng không dám ăn, chỉ nhìn trông mong Phượng Vũ Hành.
Nàng nhìn điểm tâm này, gật đầu với Tử Duệ: “Ăn đi” Lúc này đứa trẻ vui vẻ, còn không quên đem cho tỷ tỷ và mẫu thân mỗi người một ít.
Lúc này, Tôn ma ma nhặt túi đồ Phấn Đại vừa ném xuống đất, vừa đi vừa nói chuyện: “Tuy tính cách tứ tiểu thư ương ngạnh, mấy năm nay thấy nàng cũng không thấy giống như hôm nay. Rõ ràng là tới kiếm chuyện, rốt cuộc chúng ta đắc tội nàng chỗ nào?”
Phượng Vũ Hành hừ lạnh một tiếng, “Có những người không cần thiết phải kết oán mới cùng dây dưa, các nàng chỉ là không có việc gì thì đi tìm việc, không gió cũng có thể nhấc đến ba tầng mây, huống chỉ chúng ta mới về, nàng chỉ là đến tuyên thệ chủ quyền. Đáng tiếc, cho tới giờ Phượng phủ vốn không có phần cho một thứ nữ nói chuyện, ta là thứ nữ, giống nàng thôi.”
Diêu thị nhận lấy túi đồ trong tay Tôn ma ma mở ra, bên trong lộ ra y phục của Phượng Vũ Hành trước khi rời phủ. Diêu thị nhìn, đôi mắt liền ửng đỏ.
Đối mặt với tình cảm luôn dạt dào của Diêu thị, Phượng Vũ Hành cũng không biết nên an ủi như thế nào, kiếp trước nàng đã quen ở trong quân doanh, đều tiếp xúc với những nam tử rằn rỏi chân bị chặt đứt cũng không kêu một tiếng, làm sao có kiến thức đối với Diêu thị động cái là khóc sướt mướt.
Nhưng cũng may còn có Tôn ma ma và Phượng Tử Duệ, đặc biệt là tiểu tử Tử Duệ này, trời sinh đã là người biết chăm sóc dỗ dành, thấy đôi mắt Diêu thị ửng đỏ, lập tức nhét bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay mẫu thân, sau đó ngửa đầu dùng khuôn mặt nhỏ nhắn và âm thanh mềm mại nói: “Mẫu thân đừng khóc, y phục nhỏ thì để Tử Duệ mặc.”
Diêu thị phì một cái nở nụ cười, lôi kéo tay Tử Duệ nói: “Hài tử ngốc, đây đều là y phục của con gái, con mặc như thế nào đây.
Phượng Tử Duệ nháy mắt mấy cái, “Mẫu thân cười là tốt rồi!"
Diêu thị chỉ cười, vẫn còn lo lắng, nàng kéo Phượng Vũ hành, chỉ ra bên ngoài: “Lý ma ma là nhũ mẫu của Thẩm thị, nay nàng đưa nhũ mẫu của mình đến đây cho chúng ta, khẳng định không phải là giúp đỡ đơn giản như vậy.”
'Tôn ma ma cũng nói tiếp: “Còn Mãn Hỉ và Bảo Đường nữa, đại phu nhân thích những gì quý giá, nay cả tên nha hoàn bên cạnh cũng lấy bốn chữ kim ngọc mãn đường' mà đặt, các nàng là hai trong bốn nhất đẳng nha hoàn bên cạnh đại phu nhân.”
Diêu thị lại nói: “Trước kia ta luôn thích đứa trẻ Tưởng Dung kia, vừa rồi nàng đến đây, ta sợ liên lụy nàng, không dám nhiều lời thân cận. Hiện tại bên người chúng ta có ba người kia, không chừng mỗi tiếng nói cử động đã truyền vào Kim Ngọc viện.”
Diêu thị và Tôn ma ma lộ ra vẻ lo lắng, Phượng Vũ Hành cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Phượng phủ không sắp xếp một ít nội gián mới kỳ lạ.
Nhìn lại y phục trong túi, có cũ một chút, nhưng cũng không giống nhiều năm chưa có người mặc, có một chiếc áo khoác bên ngoài, tay áo đều bị mài rách. Nhớ lại trước kia nàng là chính nữ Phượng phủ, nhất định y phục không thể mặc đến rách như vậy.