Thần Y Độc Phi

Chương 180




Khi người ở trù phòng đến Mẫu Đơn viện, Thẩm thị đã được người nâng vào nằm trong phòng, Trâm Ngư cũng được nâng đầu dựa vào nhuyễn ỷ nghỉ ngơi.

Quản sự trù phòng vừa thấy một trận này, sợ tới mức chân đều mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ xuống kêu oan: “Lão thái thái, lão gia, chuyện không liên quan đến bọn nô tài! Nhị tiểu thư đuổi người trong trù phòng ra ngoài, bữa cơm này... là tự nhị tiểu thư gọi đầu bếp tới làm!”

“Việc này..."

Mọi người vừa nghe lời này thì sửng sốt, vốn còn muốn giúp đỡ Phượng Vũ Hành thì tâm bắt đấu chếch về phía Thẩm thị. Lão thái thái ôm ngực, nàng cảm thấy miệng thở hổn hển. không phải đồ ăn thật sự có vấn đề chứ?

Phượng Cẩn Nguyên giận dữ, đập vỡ chén trà nhỏ, chỉ thẳng vào Phượng Vũ Hành nói: “Nói! Ngươi bỏ cái gì vào trong đồ ăn?”

Phượng Vũ Hành nhún vai: “Dược!”

“Dược gì?”

“Vừa rồi lúc giới thiệu món ăn đã nói qua.” “Ta hỏi độc dược!”

“Vi sao phụ thân nói ta bỏ độc dược vào?” Nàng vô cùng khó hiểu, “Phụ thân đã tìm người kiểm chứng sao? 

Đại phu đã đến rồi sao? Có người tận mắt thấy sao? Phụ thân ngài không có bằng chứng, mà đã nói con gái hạ độc trong đồ ăn, vậy xin hỏi phụ thân, vì sao các ngươi ăn cũng chưa có việc gì, chỉ có mẫu thân và đại tỷ tỷ xảy ra vấn đề?”

“Có thể là chúng ta còn chưa đến lúc phát bệnh.” Phấn Đại thốt ra nói: “Chỉ là mẫu thân và đại tỷ tỷ thể chất kém, phản ứng cũng nhanh hơn, nói không chừng đến buổi tối, chúng ta đều...”

“Tứ muội muội nói đúng là hữu mô hữu dạng.” Phượng Vũ Hành nhếch lông mày, “Thật không hiểu ta là con gái Phượng gia, trăm phương ngàn kế độc chết cả nhà, đối với ta rốt cuộc có điểm gì tốt. Ta có phụ thân là thừa tướng, sao phải làm một nhi?”

Nàng nói như vậy, Phượng Cẩn Nguyên cũng hiểu ra vài phần đạo lý, lúc này An thị mở miệng, nhắc nhở Phượng Cẩn Nguyên: “Bằng không gọi đầu bếp của nhị tiểu thư đến hỏi một chút.”

“Đúng!” Lão thái thái lại lên tiếng, “Nhanh lên, gọi toàn bộ những người nấu cơm hôm nay đến đây!”

Hạ nhân lên tiếng trả lời rồi đi, khi trở lại, phía sau dẫn theo mười hai người xa lạ.

Phượng Cẩn Nguyên nhìn những người này, bỗng nhiên có một cảm khác không tốt ập đến trong bụng, nhưng hắn lại thật sự không biết cảm giác này đến từ đầu, rồi hỏi quản sự nhà mình: “Ngươi nhìn một cái đi, bàn tiệc hôm nay, là do bọn hắn?” 

Quản sự kia quay đầu cẩn thận phân biệt, chỉ một lát sau đã gật đầu khẳng định, “Bẩm lão gia, đúng vậy, chính là bọn hắn.”

Phượng Cẩn Nguyên phất tay để quản sự đi xuống, khi nhìn mười hai đầu bếp kia, mí mắt phải bắt đầu không khống chế được mà giật giật.Mười hai người trung niên kia, đi đầu là một người phong thái bất phàm, nhìn thấy người Phượng gia không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có cảm giác của một đầu bếp, chỉ là ôm quyền hơi khom người, nói: “Bái kiến Phượng tướng đại nhân.” Đã nói xong, căn bản không vấn an các phu nhân tiểu thư.

Mười một người phía sau cũng giống hắn, hơi khom mình hành lễ, cũng nói: “Bái kiến Phượng tướng đại nhân." Cũng không để ý phu nhân tiểu thư.

Lão thái thái hơi tức giận, bưồn bực hừ một tiếng, rồi chuẩn bị khiển trách hai câu, đã thấy Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên khoát tay, cắt ngang lời lão thái thái muốn nói, sau đó chủ động nói: “Xin hỏi tiên sinh làm việc ở nơi nào? Vì sao đến Phượng phủ ta làm một gã trù công?”

Hăn thấy người này nhìn quen mắt, lại thấy gương mặt này khí độ văn tú nội liễn, cũng đã đoán hẳn tuyệt đối không phải là đầu bếp. Về phần mười một người phía sau, đúng là đầu bếp không sai, nhưng tuyệt đối không phải là đầu bếp bình thường.

Còn nghĩ thêm, những người này là được Phượng Vũ Hành mời đến, Phượng Vũ Hành làm sao có được đầu bếp, tám phần là người ở Tiên Nhã lâu của cửu hoàng tử.

Phượng Cẩn Nguyên chỉ cảm thấy đầu tê dại một trận, tính tình kia của Huyền Thiên Minh, cho dù người ở Tiên Nhã lâu động tay động chân trong đồ ăn, chẳng lẽ hắn còn có lá gan muốn tính toán cùng người ta? Đừng nói là Thẩm thị chỉ nôn một hồi, cho dù là đúng, Huyền Thiên Minh ở trong cung cũng giết người giữa ban ngày, Định An vương phủ bị hắn đốt cháy sạch chỉ còn lại một mảnh tro tàn, một đại phu nhân của Phượng phủ, người ta để vào mắt mới là lạ.

Hắn tính kế trong lòng, nếu là người của Tiên Nhã lâu, chuyện này làm thế nào cũng không thể kết cừu oán với cửu hoàng tử, tính toán đã sớm vứt đi.

Nhưng trước sau như thế này, sau khi nam tử khí độ bất phàm báo danh hào của mình, Phượng Cẩn Nguyên vẫn sợ tới mức chân run run, chỉ nói mình nghĩ quá đơn giản.

“Tại hạ Mạc Bất Phàm, vốn là một là một thầy thuốc ngao du giang hồ, mấy tháng trước được Thánh thượng tán thưởng, lưu lại trong cung chuyên phối chế dược thiện cho Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Vân phi nương nương. Sau vài vị này, mấy tháng đó tại hạ cũng phối dược thiện ở ngự trù.”