Thần Y Độc Phi

Chương 191




Câu chuyện tiếp tục dưới đây Phượng Vũ Hoành gật đầu, để nàng rời đi.

Đêm nay, hồi lâu không thấy Tôn ma ma đi lại, lại có động tĩnh. Hơn nửa đêm không ngủ, nhẹ nhàng đi ra ngoài, phương hướng đi thẳng đến Liễu viên bên kia, chắc là muốn đi ra Đồng Sinh hiên.

Phượng Vũ Hoành đã lưu ý Hoàng Tuyền dùng thân thủ yên lặng đuổi theo, rồi không để ý tới. Một lão ma ma, có Hoàng Tuyền nhìn chằm chằm, tất nhiên không thể dậy nổi sóng gió gì lớn.

Nàng rút nhuyễn tiên bên hông ra, ở trong vườn vui vẻ luyện tập, đến khi xong một bộ võ, mới ngừng lại, hướng về một phương hướng kêu lên: “Nếu đã đến đây, còn trốn làm gì!”

Chợt nghe ở hướng đó có tiếng người cười, bóng cây lập tức khẽ động, trong nháy mắt, một người một ghế dừng trước mặt nàng.

Phượng Vũ Hoành có thói quen nhìn đến đoá tử liên trên mi tâm hắn, cẩn thận nhìn một cái, liền an tâm vài phần.

Ai nói nam nhân mặt đẹp thì vô dụng, đúng là đẹp mắt mài!

Hai người ai cũng không thèm nói chuyện, song tiên ăn ý đối chọi, tiên pháp của Phượng Vũ Hoành so với Huyền Thiên Minh mới lạ hơn nhiều, thường sẽ bị hắn phá chiêu. Nhưng nàng cũng không nổi giận, chiêu phá lại một chiêu nữa, dần dần tiến vào cảnh đẹp.

Rốt cuộc hai người cũng dừng lại, nay Phượng Vũ Hoành mệt sẽ không bất động nữa, chỉ là khí mạch hơi loạn, nhưng cũng điều chỉnh lại rất nhanh.

Nàng nắm lấy tay xe lăn hắn ngồi xuống, roi của mình đã thu hồi bên hông, lại bắt đầu đùa nghịch cái của Huyền Thiên Minh.

Huyền Thiên Mình thật không biết nói gì, “Ta đã cho ngươi một cái, còn muốn lấy nốt cái này hả?”

“Cái này ta không cần.” Nàng chỉ vào nó, “Vật như vậy ta cũng không có cách đeo vào hông. Đúng rồi, “ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Nguyệt Tịch yến là đúng vào. buổi tối mười lăm tháng tám sao?”

Huyền Thiên Minh gật đầu: “Đúng vậy, hằng năm Hoàng Hậu đều sắp xếp, quan viên chính tứ phẩm có gia quyến đều có phần tham gia.”

Phượng Vũ Hoành lấy tay nâng cằm: “Trước kia Phượng gia là ai đi?”

Huyền Thiên Minh nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi rời kinh ba năm, nữ quyến Phượng gia hình như chỉ có lão thái thái đi. Còn ba năm trước, mẫu thân Diêu thị của ngươi cùng Phượng Cẩn Nguyên tiến cung.”

Từ trong trí nhớ của nguyên chủ Phượng Vũ Hoành nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, muốn nghĩ nhiều hơn nhưng không nghĩ ra cái gì.

“Ta không nhớ rõ lắm.” Nàng lắc đầu, “Khi đó ta vốn không để ý đến chuyện trong phủ, lại càng không tham gia yến hội gì.”

“Năm nay ngươi muốn trốn cũng không được.” Huyền Thiên Minh tà mị cười, “Ngự vương phi tương lai, phụ hoàng cũng chờ để mở mang tầm mắt.”

Nàng xoa trán, “Hoàng Thượng cái gì mà chưa từng thấy, còn phải dùng ta mở mắt sao.” 

“Ừ, hắn chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc là dạng nha đầu gì có thể vào pháp nhãn của ta.”

Nàng liền cảm thấy người này rất không biết xấu hổ! Cười hì hì bắt đầu đẩy xe lăn, “Chúng ta đúng là có duyên, nghe nói trong Nguyệt Tịch yến, Thanh Nhạc: quận chúa sẽ bị tứ hôn?”

Huyền Thiên Minh cũng cười, “Đúng là rất thú vị, phụ hoàng có nói như vậy, chắc còn làm một trận ầm ï. Ai, chỉ chớp mắt, nha đầu các ngươi đều bị tứ hôn, ngay cả đại tỷ tỷ ngươi tự nhận là giống thiên tiên, lão tam đã giữ cho nàng vị trí chính thê. Chậc chậc.” Hắn lắc đầu, “Ánh mắt Phượng gia cũng không tì

Nghe hắn nhắc tới, Phượng Vũ Hoành không khỏi nhớ tới trước đó Hoàng Tuyền cùng nàng tám chuyện: “Nghe nói tam hoàng tử đã sớm có chính phi.”

“Cũng không hẳn.” Huyền Thiên Minh nhún vai, “Chẳng qua là chính phi kia thân thể không tốt, đã nằm trên giường hai năm, phỏng chừng bệch càng ngày càng nặng, hắn muốn Trầm Ngư nhập phủ trợ giúp hắn lấy được càn khôn, vậy chính phi kia cũng phải hương tiêu ngọc vẫn.”

“Ngươi theo ai?” Rốt cuộc nàng hỏi đến cái này, “Giữa các hoàng tử, rốt cuộc ngươi ngả về phía ai?”

Huyền Thiên Minh tựa lưng vào mặt ghế, “Ta theo ai cũng được, trừ một người duy nhất không có khả năng là lão tam." 

“Vì sao?”

Hắn cười nhưng không nói.

“Huyền Thiên Minh cái vẻ mặt này của ngươi là phiền nhất!” Phượng Vũ Hoành tức giận rút roi đánh vào. người hắn.

Người nọ người chụp lấy xe lăn nhanh chóng lui về phía sau, hai người cứ như vậy một đuổi một chạy ngẫu nhiên đánh nhau, ước chừng đánh đến hừng đông.

Khi Phượng Vũ Hoành ăn điểm tâm đã mệt rã rời, Vong Xuyên liền cười nàng: “Nếu không thì đừng để điện hạ đến đây nữa.”

Nàng híp mắt nhìn Vong Xuyên: “Từ lúc theo ta, tính ngươi càng ngày càng giống Hoàng Tuyền.”

Nàng vừa nói như vậy, Vong Xuyên cũng cân nhân một lát, sau đó nói: “Thừa nhận là theo tiểu thư có vẻ thoải mái, không giống như lúc ở cùng điện hạ, không khí luôn áp lực.”

Vong Xuyên cùng Phượng Vũ Hoành ăn điểm tâm, mỗi ngày Tưởng Dung chạy xong thì về viện của mình thay quần áo bình thường, sau đó sẽ ở đường đến Thư Nhã viên đợi Phượng Vũ Hoành, cùng nàng thỉnh an lão thái thái.

Hôm nay hai tỷ muội theo thường lệ cùng nhau vào. Thư Nhã viên, Hàn thị và An thị cũng vừa đến, Kim Trân còn đang dưỡng thân nên không thể xuống, Phượng Trầm Ngư sáng sớm cũng đã ngồi ở đại sảnh cùng lão thái thái nói chuyện.