Thần Y Độc Phi

Chương 193




Ý Nguyệt làm động tác mời: “Tứ tiểu thư mờ, nô tỳ cùng tứ tiểu thư đi.”

Phấn Đại tức giận đến nỗi muốn cho nha đầu kia một cái tát, càng muốn mắng nàng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chưồng, nhưng rốt cuộc có Trầm Ngư ở đây, trong lòng nàng có đại hoả, cũng không dám phát tác lúc này. 

Nàng lại quỳ ở linh đường, không bao giờ nhắc đến chuyện đi vệ sinh nữa.

Trầm Ngư cuối cùng cũng đốt hết tiền giấy, rời chậu than quỳ xuống bên cạnh. Phượng Vũ Hoành đứng dậy tiến lên, một lần nữa cầm tập tiền giấy, đốt tiếp thay Trầm Ngư.

“Lại nói tiếp, đúng là thế sự vô thường.” Nàng nói đầy ẩn ý, lại nói tới chuyện Diêu gia năm đó, “Ai có thể nghĩ đến danh môn vọng tộc lại phải ra quan trường như: vậy, cho nên mới nói, hôm nay không thể nói trước được ngày mai, ngày mai thấy mặt trời, coi như là một ngày mới. Giống như mẫu thân ngài, khi A Hành vừa trở về, ngài không phải rất khí phái sao, sao có thể nghĩ rằng hôm nay lại bệnh nặng bỏ mình. Cho nên mới nói, thế sự vô thường, đúng là thế sự vô thường!”

Nàng liên tục nói “thế sự vô thường”, nói xong đầu tóc Phượng Trầm Ngư đều run lên. Đây là đang nhắc nhở nàng, thế sự vô thường, trước kia Phượng Vũ Hoành được coi trọng nhường nào, Diêu thị trước kia, ai dám bắt nạt? Diêu gia trước kia, Hoàng Thượng đều phải nể vài phần. Còn nay thì sao?

Cho nên mới nói, ai có thể cam đoan Phượng Trầm Ngư nàng nhất định vẫn là chính nữ Phượng gia? Vạn nhất nhảy ra một ông thầy tướng số vương bát đản, đột nhiên chỉ vào Phấn Đại mệnh phượng hoàng thì phải làm sao?

Nghĩ như vậy, Trầm Ngư bắt đầu kinh hãi từng trận. 

Chẳng qua khi cân nhắc lại, nàng đã mười bốn tuổi, năm sau sẽ cập kê, chắc trong nhà đã bắt đầu vì tương lai của nàng mà tính toán, rồi lại nhẫn nhịn.

Trong lời nói Phượng Vũ Hoành chẳng những nhắc. nhở Trầm Ngư, đồng thời còn nhắc nhở Phấn Đại.

Đúng vậy, Phượng Vũ Hoành đang tốt lành làm chính nữ, chỉ vì Diêu gia có chuyện thì biến thành thứ nữ. Nếu Thẩm gia cũng xảy ra chuyện, Trầm Ngữ có phải sẽ biến thành thứ nữ? Đến lúc đó Hàn thị lại nỗ lực, nói không chừng có thể sẽ ngồi vào vị trí chủ mẫu, mộng chính nữ của nàng, chắc là không xa.

Mọi người gác đêm đến canh ba giờ Mẹo mới đi nghỉ ngơi, Tử Duệ sớm đã mệt, Tưởng Dung thương hắn, sau nửa đêm để Tử Duệ dựa vào người nàng. Lúc đứng dậy chân mềm nhũn, thiếu chút nữa lại quỳ xuống.

Phượng Vũ Hoành nhanh chóng đỡ lấy người, từ trong tay áo lấy ra hai thanh chocolate đưa cho Tưởng Dung và Tử Duệ mỗi người một thanh. Tử Duệ đã nếm qua cái này, cũng không thấy mới mẻ, Tưởng Dung lần đầu thấy, chỉ thấy đen tuyền, cũng không biết là gì, còn tưởng là thuốc.

Chỉ thấy Tự Duệ nhét vào miệng, thấy vẻ mặt đều là bộ dạng thoải mái, làm sao còn có vẻ thống khổ. Không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ, học bộ dáng của Tử Duệ cũng đưa chocolate vào miệng, sau đó liền ngạc nhiên.

Nhị tỷ tỷ của nàng chính là chiếc hộp bảo bối! Từ đó Tưởng Dung luôn cố định ý niệm này! 

Mọi người đều tự trở về viện nghỉ ngơi, vẫn ngủ đến trưa mới thức dậy ăn cơm, ăn xong mới đến Kim Ngọc viện làm việc.

Rốt cuộc Phượng Cẩn Nguyên là một thừa tướng, chủ mẫu trong phủ qua đời, còn thiếu người đến cúng viếng sao?

Từ sáng sớm đã có người tới cửa, đến khi bọn trẻ nghỉ ngơi một lần nữa trở lại Kim Ngọc viện, người chờ đến cúng viếng đã xếp hàng ở cửa phủ.

Quản gia Hà Trung chạy việc không ngừng ngủ, càng không ngừng đi lại trong đám người.

Phượng Cẩn Nguyên bao phủ vẻ mặt đau thương, đối với người tới một lòng cảm tạ.

Đúng lúc này, ngoài cửa phủ đột nhiên vang lên một tiếng hô to: “Mẫu thân ơi!” Sau đó, chỉ thấy một người trẻ tuổi nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, một đường chạy đều kêu: 'Mẫu thân! Ngài chết sao thảm như vậy! Con mới đi mấy ngày, thiên sát tinh Phượng Vũ Hoành sao đã hại chết người rồi!”

Người tới không ai khác, chính là Phượng Tử Hạo.

Chỉ là lời nói của hắn làm cho người ta nghe không nổi, Phượng Vũ Hoành liền đứng gần Phượng Cẩn Nguyên mặc kệ là chỗ nào, không khỏi xem thường hỏi:

“Phụ thân, lời này của đại ca ca là ai dạy hắn?”

Phượng Cẩn Nguyên bị con trai không cho một chút mặt mũi nào, tức giận nắm chặt hai nắm đấm, tức giận quát to: “Nghiệt súc! Đừng có nói bậy!”