Thần Y Độc Phi

Chương 216: Thánh chỉ sống




Phượng Vũ Hoành biết đây là bệnh chung của các đại phu, liền đưa bình phun sương trong tay cho hắn: “Đây là thuốc phun giảm đau, lấy được từ trong tay của một vị kỳ nhân Ba Tư nhiều năm trước. Một chai này vừa mới cho tiểu hoàng tôn dùng một chút, ngài cứ giữ lấy, thuốc. này dùng một lần hiệu quả kéo dài đến sáu canh giờ, sau đó lại phun lên, hoàng tôn quá nhỏ, hắn không chịu nổi đau đâu.”



Huyền Phi Vũ vừa học được thao tác khi Phượng Vũ Hoành dùng nói cho thái y kia: “Cứ phun như vậy! Ấn lên cái này, phun vào đùi ta, phun xong sẽ không đau.”



Nguyên vương và Nguyên vương phi vô cùng cảm kích Phượng Vũ Hoành, Nguyên vương phi thậm chí còn muốn tháo vòng tay đang đeo xuống để tặng cho Phượng Vũ Hoành. Phượng Vũ Hoành từ chối không nhận, Nguyên vương liền khuyên vương phi của hắn: “Chờ Vũ nhi đỡ hơn, chúng ta tự đến cửa cảm tạ cũng không muộn, bây giờ trước tiên đưa Vũ nhi về phủ quan trọng hơn.”



Một đám người lập tức bắt đầu ép Huyền Phi Vũ, đến khi nâng kiệu đưa đứa bé về vương phủ, đứa bé kia còn vươn cổ gọi Phượng Vũ Hoành: “Tiên nữ tỷ tỷ! Tỷ nhất định phải đến Nguyên vương phủ thăm ta! Nhất định đóI”



Nguyên vương phi không khỏi cười hắn: “Con phải gọi là thẩm thẩm.”



Chợt đứa nhỏ lại hô lên: “Thẩm thầm cái gì chứ, về sau ta sẽ kết hôn với nàng.



Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ nhìn chiếc kiệu xa dần, sau đó quay qua nói với Hoàng Tuyền: “Ngươi đừng đem những lời đứa bé kia nói với Huyền Thiên Minh! Tốt xấu gì hắn cũng là thúc thúc, đừng để đến lúc đó nổi điên đánh nhau với một đứa trẻ con.”



Huyền Tuyền càng bất đắc dĩ: “Điện hạ không phải ác bá, đánh nữ nhân nhưng không đánh tiểu hài tử, lại càng không đánh tiểu hài tử nhà mình.”



Lúc này nàng mới thả lỏng, “Huyền Phi Vũ rất đáng yêu.” Hoàng Tuyền lại nhắc nhở nàng: “Nhưng mà ta không nói cũng không có nghĩa là người khác không nói, chỉ sợ lúc này điện hạ đã biết.” Vừa nói vừa chỉ dưới Nguyệt Hàn cung, “Ngay chỗ bên ngoài cửa cung của Vân phi nương nương, tiểu thư cảm thấy chuyện này giấu được sao?”



Phượng Vũ Hoành ngẫm lại cũng thấy đúng, liền không rối loạn nữa, đi theo Hoàng Tuyền bước nhanh về phía cung yến trong Lưu Ly viện.



Vốn dĩ các nàng tiến cung coi như là sớm, nhưng gặp chút chuyện nên vào muộn, lúc Phượng Vũ Hoành đến đó, trong Lưu Ly viện đã đầy người, khách nam trên trái, nữ quyến bên phải, có người đã nâng chén trao đổi, các nữ nhân cũng tụm năm tụ ba ở một chỗ nói chuyện phiếm.



Phượng Cẩn Nguyên vẫn để ý ở cửa, thấy Phượng Vũ Hoành đến, nhanh chóng chen lấn đi ra, đến gần vội vã hỏi: “Tiểu hoàng tôn không có chuyện gì chứ?”



Nàng lắc đầu, “Không có chuyện gì.” Tin tức truyền nhanh thật.



Phượng Cẩn Nguyên nhẹ nhàng thở ra, “Không có chuyện gì là tốt rồi. Tiểu hoàng tôn của nhị hoàng tử, Hoàng Thượng rất thích, hôm nay ngươi giúp hắn, coi như là tạo hoá của ngươi. Mau đi vào ngồi đi, vi phụ thấy. Tưởng Dung vẫn ở một chỗ với Thiên Ca quận chúa các. nàng.“Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Nữ nhi cũng đến bên kia ngồi, phụ thân cũng ngồi đi.” Nói xong, cúi người, xoay người bước đi.




Phượng Cẩn Nguyên nhìn cảnh nữ nhỉ hẳn rời đi, bỗng cảm thấy Phượng Vũ Hoành thật ra càng như là người Diêu gia. Tuy nói đứa trẻ đều giống bên nội ít hay nhiều, nhưng nữ nhi này cho dù là diện mạo hay tính cách, gần như là cùng một khuôn mẫu với Diêu Hiển khắc ra.



Năm đó Diêu Hiển cũng tế thế cứu nhân như thế này, phổ độ chúng sinh, chỉ trong kinh thành, toàn bộ Đại Thuận có khối người đều đã chịu ân huệ của Diêu gia hắn. Nay Phượng Vũ Hoành bất tri bất giác đi trên con đường xưa của Diêu Hiển, hôm nay cứu tiểu hoàng tôn, còn có ngày mai, từ nay trở đi, đợi đến một ngày người nàng cứu càng ngày càng nhiều, đại danh của Phượng Vũ Hoành sẽ giống như ngoại tổ phụ của nàng. Phượng Cẩn Nguyên không biết rốt cuộc hắn nên cao hứng, hay cần lo lắng.



Khi Phượng Vũ Hoành đến bên người Huyền Thiên Ca các nàng, Huyền Thiên Ca đang cùng Bạch Phù Dung trêu đùa Tưởng Dung, nói nàng vừa thấy thất hoàng tử đến đã đỏ mặt. Thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, nhanh chóng lôi kéo nàng cùng hội thẩm Tưởng Dung, tra khảo. đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tưởng Dung đỏ đến độ muốn xuất huyết rồi.



Lúc này, Phong Thiên Ngọc kéo mấy người vào một chỗ, nhỏ giọng nói một tin bát quái: “Hàng năm Hoàng Thượng đều xuất ra những phần thưởng giống nhau để thưởng cho các khách nữ, nghe nói năm nay là một chiếc trâm đầu phượng.”




Phượng Vũ Hoành không rõ: “Cách thức thưởng như thế nào? Một người một chiếc?”



Bạch Phù Dung cười nàng: “Thưởng thế nào thì lại đây! Hàng năm cung yến không phải đều có tỷ thí tài nghệ sao, tài năng đứng nhất sẽ được thưởng.”



Huyền Thiên Ca càng bát quát. từ từ nói ra lai lịch của trâm đầu phượng kia: “Trầm đầu phượng đã được. truyền mấy đời, đầu đã được sáu vị hoàng hậu mang qua. Mỗi người đều nói, ai có được cái này, vậy chính là hoàng hậu tương lai.”



Nhâm Tích Phong cảm thán: “Vậy tương đương với một thánh chỉ sống rồi!”



'Tưởng Dung có điểm lo lắng: “Nếu thật là như vậy, trâm đầu phượng còn không phải bị người người tranh nhau sao?”  



Một câu, lại khơi mào đề tài của các nàng.