'Trâm đầu phượng vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt mọi người đều đỏ lên. Một ngọn lửa ước ao, đố kị hừng hực thiêu đốt, trực tiếp muốn đốt Phượng Vũ Hành và Bộ Nghê Thường thành tro bụi.
Người người đều biết ý nghĩa của trâm đầu phượng là thế nào, truyền mấy đời, được sáu vị Hoàng Hậu đời trước cài qua, nếu người nào có được nó, không phải đồng nghĩa với công cáo thiên hạ nàng chính là Hoàng. Hậu tương lai sao?
Nhưng hai người này.. Trong lúc nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi.
Cô nương Phượng gia hứa hôn với cửu hoàng tử, cô nương Bộ gia hứa hôn với tứ hoàng tử, mọi người đều biết cửu hoàng tử sau khi đánh giặc bị thương, con nối dõi vô vọng, ngôi vị hoàng đế không thể truyền cho người như vậy làm.
Như vậy nói cách khác.. ồI
Mọi người đều nghiêng đầu nhìn tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch.
Chẳng nhẽ ý Hoàng Thượng chính là tứ hoàng tử? Có khả năng này, nếu không không thể nào tứ hôn chất nữ của Bộ quý phi cho hắn, huống chỉ, ca ca của Bộ Nghê Thường đóng quân ở phía đông, trong tay lại nắm một phần tư binh quyền Đại Thuận.
Phượng Gẩn Nguyên gắt gao nắm tay thành nắm đấm, hắn không nghĩ răng chuyện sẽ diễn biến thành như vậy, vẫn chưa từng xác minh thái độ của Hoàng Thượng, chẳng lẽ tối nay, muốn dùng cách này lập trữ? Phượng gia hắn đứng về phía Tam hoàng tử, nếu quả thật là như vậy, Phượng gia nên đi nơi nào?
Hắn theo bản năng nhìn về phía tam hoàng tử Huyền Thiên Dạ, đã thấy người nọ vẫn là một bộ mặt giận dữ như cũ, tâm tình không chút ảnh hưởng chuyện đế hậu ban thưởng, thậm chí còn hơi gật đầu dùng ánh mắt yên tâm khi hắn nhìn sang.
Lòng Phượng Cẩn Nguyên từ từ bình ổn trở lại.
Đúng vậy, hắn quá nóng nảy, đương kim Hoàng Thượng mới năm mươi, cho dù lập thái tử, cũng vẫn còn cơ hội lật bàn. Nếu đã lựa chọn, Phượng gia cũng đã không còn đường lui, giống như các nhà quyền quý khác, các bên chỉ có thể thận trọng, không có đường cũng muốn mở một con đường để đi.
Phượng Cẩn Nguyên có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại có một người khác vô cùng gấp gáp. Không ai khác chính là Phượng Trầm Ngư được vị Tử Dương đạo. sĩ phán mang mệnh phượng.
Trâm đầu phượng, đồ của nàng sao lại có thể rơi vào. trong tay của người khác? Nàng gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, nhưng hiện tại thân phận của nàng là nô tỳ của Thanh Nhạc, làm có thể nhấc chân một cái là có quyên. Huống chỉ Bộ Nghê Thường và Phượng Vũ Hành so tài bắn cung, cũng không phải đánh đàn, tuy nàng có tư cách tham dự, có năng lực thì sao? Ngay cả giương cung cũng không biết phải làm như thế nào, đừng nói làm tên bắ n Trầm Ngư giận đến độ ánh mắt cũng có thể phun ra lửa, mặt cũng thay đổi, đúng lúc đó Thanh Nhạc nhắc nhở nàng: “Chú ý thân phận của ngươi.” Nàng cắn răng, cố đè nén lửa giận trong lòng, không thể không cúi thấp đâu xuống. Vào giờ phút này, nàng hận chết mẫu thân Thẩm thị của nàng, nếu không phải vì ác phụ đó, sao lại có ý chỉ cấm nàng năm năm không thể vào cung? Vào cung cũng không thể quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người? Nàng là Phượng Trầm Ngự, là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nhưng lại rơi vào hoàn cảnh như thế này, thật không cam lòng!
'Tứ hoàng tử Huyền Thiên Dịch còn đang, vốn còn không chê trách ngôn ngữ khích tướng của Phượng Vũ Hoành với Bộ Nghê Thường, nhưng ai ngờ sự tình thay đổi trong nháy mắt, so với một trận tỷ thí bình thường, với có trâm đầu phượng làm phần thưởng, ý nghĩa đã bất đồng rồi.
Huyền Thiên Dịch quả là muốn khen ngợi Bộ Nghê Thường, nha đầu này đúng là phúc tinh của hắn! Nếu Bộ Nghê Thường thật sự có thể thắng lấy được trâm đầu phượng, vậy thì tương đương với việc thê tử tương lai của hắn là Hoàng Hậu. Cho dù từ trước đến tới nay hắn chưa từng cảm thấy hoàng thượng có ánh mắt tốt nhìn hắn, nhưng giờ phút này Huyền Thiên Dịch lại bắt đầu ảo. tưởng có thể là phép khảo nghiệm mà phụ hoàng dành cho hắn, nếu không không thể trên sân chỉ có hai người tỷ thí đoạt trâm. Lão cửu bị đả thương, con cháu vô vọng, thì ra là phụ hoàng nhìn trúng hẳn, vẫn là nhìn trúng hắn!
Huyền Thiên Dịch càng nghĩ càng kích động, thần thái trong mắt rạng rỡ, ánh mắt nóng rực đến độ có thể bay ra một con rồng. Hắn luôn mong đợi ngôi vị hoàng đế kia, hôm nay lại có thể tiến triển, không khỏi nhìn về phía Bộ Nghê Thường cho nàng một ánh mắt tán thưởng cùng nụ cười khích lệ.
Nhưng trong lòng Bộ Nghê Thường rất đau khổi!
Bốn mươi bước với nàng còn có chút khó khăn, Phượng Vũ Hành lại muốn cách xa trăm bước.
Mắt nhìn thái giám đem bia ngắm ra xa một trăm bước, ngay cả hồng tâm nàng còn không nhìn thấy nói gì bắn cung? Một cô nương có thể có bao nhiêu khí lực? Tuy từ nhỏ nàng đã luyện cưỡi ngựa bắn cung, rốt cuộc cũng không có võ công mạnh mẽ như nam nhân, Phượng Vũ Hành, là đang dùng nàng làm trò tiêu khiển sao?
Ánh mắt nhìn Phượng Vũ Hành, lại thấy Phượng Vũ Hành nhìn bia ngắm được tiểu thái giám đem ra xa, rồi gật đầu một cái, có vài phần hài lòng nói: “Không kém nhiều lắm, nhưng đây cũng chỉ là một buổi tỷ thí mang tính biểu diễn, ta cũng sẽ không yêu cầu cao hơn.”
Bộ Nghê Thường cơ hồ bị nàng làm cho hộc máu.
Thôi! Nàng cũng không tin, nàng không bắn được thì Phượng Vũ Hành có thể bắn, một tiểu như nhà quan văn có thể mạnh hơn nàng sao? Không ngoại trừ việc cả hai cuối cùng đều bản không trúng, chẳng qua chỉ là so sánh ai bắn xa hơn thôi.