Thần Y Độc Phi

Chương 221: Chỉ băng ta là quý phi




Phượng Vũ Hoành lại cảm tạ Hoàng thượng Hoàng hậu, khi ngẩng đầu, đã thấy Thiên Vũ đế nhìn mình, trong mắt có thêm một tầng ý thích thú.



Nàng cân nhắc một lát, rồi nở nụ cười, bước lên phía trước, nói nhỏ với Thiên Vũ trước mặt: “Phụ hoàng yên tâm, con dâu chắc chăn sẽ bảo hộ tốt trâm đầu phượng, sẽ không làm phụ hoàng thất vọng.” Lại lúc đi trở về, trên mặt lại là nụ cười nhu thuận vô khảo nghiệm của Hoàng đế, Phượng Vũ Hoành coi như đã qua.



Trâm đầu phượng là thứ tốt, đồng thời cũng là củ khoai lang bỏng tay, thứ này cũng như việc trao ngọc tỷ, ai có được nó, tương đương với việc có được thiên hạ.



Mà phượng đầu sai này cài trên đầu Phượng Vũ Hoành, nhưng nàng lấy một phu quân không có năng lực sinh con là cửu hoàng tử, giờ khắc này, có bao nhiêu người đánh chủ ý lên trâm cài của nàng, Phượng Vũ Hoành chỉ suy nghĩ một chút đã thấy đầu to ra.



Hoàng đế rốt cuộc là hoàng đế, sẽ không vô duyên vô cớ đưa những thứ như thế này, lại càng không vô cớ đưa ra một quyết định.



Đây là khảo nghiệm của nàng, nếu nàng qua được, đối với nàng tốt, đối với Huyền Thiên Minh cũng tốt, tương lai hai người đều có thể có vô vàn huy hoàng. Nếu nàng không qua nổi, vậy đối với Hoàng thượng mà nói, con dâu như vậy, không cần cũng được. Hắn sủng cửu tử của hắn, nhưng không thấy giang sơn của mình làm trò đùa.



Về phần Huyền Thiên Minh có má không thể có con nối dõi như mọi người đồn đoán, Phượng Vũ Hoành căn bản sẽ không quá tin tưởng. Huống chỉ, nàng là đại phu, là thánh thủ kết hợp Trung y và Tây y, nàng còn mang theo hiệu thuốc không gian đối với người niên đại này giống như thần tiên điện phủ, còn bệnh gì chữa không hết? Tuy Huyền Thiên Minh thực sự bị thương nguồn giống, nàng cũng có thể dựa vào đôi tay kỳ diệu của mình mà cho hắn hồi sinhI



Sợ cái lông!



Con dâu nói như thế, Thiên Vũ đế càng nhìn càng thích. Không khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày Minh nhỉ hắn đại hôn, có lễ Vân phi cũng sẽ lộ diện. Hắn đã bao năm không gặp rồi? Khuôn mặt kia, hắn năm mơ cũng nhớ đến.



Màn biểu diễn hay nhất ở cung yến đã hạ màn, lấy sự kinh người tế thế mà khắc vào tâm mỗi người.



Bộ Nghê Thường không còn mặt mũi ở lại Lưu Ly viên, dứt khoát hồi phủ. Mà ngồi ở trên cao, có một người, chỉ nhìn chăm chằm Phượng Vũ Hoành, nhìn như lục phủ ngũ tạng của nàng đều lộn hết lên.



Người nọ chính là cô ruột của Bộ Nghê Thường, quý phi Bộ Bạch Bình.



Bộ Bạch Bình lúc này, biểu tình như đào mộ tổ tiên nhà nàng, mặt tái đi. Hoa phi ngồi bên cạnh nàng cố tình không muốn sống nói với nàng: “Bộ tỷ tỷ đúng là có phúc khí! Chất nữ của Bộ gia có thể bắn xa như vậy, đúng là nữ trung hào kiệt!”



Từ trước đến giờ Hoa phi là người khó ưa nhất, không chỉ một người, mà đặc biệt ở trước mặt Bộ Bạch Bình, đã nhiều năm rồi, cũng không biết sao, Hoa phi chưa từng cho nàng nghe được một câu hài lòng. Bộ Bạch Bình từng cho rằng, Hoa phi này là do Hoàng hậu tuyển riêng tới làm nàng ngột ngạt.




So với hiện tại, nếu Bộ Nghê Thường thắng, lời này của Hoa phi dĩ nhiên không phải bới móc, nhưng cái sai ở chỗ Bộ Nghê Thường bị thua!



Quý phi nương nương nổi giận, bỗng nhiên đứng dậy, cũng không quản đang trong tình huống gì, hướng đến khuôn mặt đang cười sáng lạn của Hoa phi tát hai cái.



Hoa phi kia cũng thật buồn cười, đã nhanh ba mươi tuổi rồi, nhưng bị Bộ Bạch Bình đánh đã “hu hu” khóc lớn.



Cảnh khóc nháo này, vốn là sân ca múa cũng không ca múa nổi nữa, đám vũ cơ đều lui ra, ánh mắt mọi người hướng lên phía đài cao, nhìn Bộ quý phi và Hoa phi diễn trò.




Bộ Bạch Bình cảm thấy bản thân hôm nay đã bị nhục nhã tới cực điểm, chẳng qua Hoa phi là chỗ phát ti3t của nàng, hận ý chân chính đều ở chỗ Phượng Vũ Hoành.



Nhưng nàng rốt cuộc là trưởng bối, chung quy không thể trong tình huống này mà trực tiếp làm khó dễ Phượng Vũ Hoành, trong lúc nhất thời lửa giận không có chỗ phát, Hoa phi lại tiến gần.



Nhưng Hoa phi khóc, còn vừa khóc vừa uỷ khuất nói: “Chất nữ Bộ gia của tỷ thua, trong lòng tỷ không thoải mái cũng không thể đánh ta! Bộ tỷ tỷ, rốt cuộc ta làm sai cái gì?” Khóc lóc rồi bắt đầu kéo đến chỗ Hoàng thượng Hoàng hậu: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Cẩm nhi rất oan uổng! Bộ tỷ tỷ dựa vào đâu mà bá đạo như vậy, nói đánh liền đánh?”



Bộ Bạch Bình giành trước một câu: “Chỉ băng ta là quý phi, ngươi chỉ là phil”



Lời nàng vừa dứt, chợt nghe một âm thanh vang lên, cũng không biết là từ đâu truyền đến, vang lên thăm thẳm, vô căn vô tế (1), âm thanh quỷ mị, lại uyển chuyển dễ nghe.



Âm thanh kia nói... “Bản cung cũng chỉ là phi, Bộ Bạch Bình, ngươi đánh thử xeml”