Thần Y Độc Phi

Chương 224: Thiên Vũ gật đầu




Giờ này khắc này, Thanh Nhạc thập phần hối hận vì cử chỉ xúc động của mình, vốn cung yến hôm nay đã loạn như vậy, chuyện này nếu không có người nhắc tới, Hoàng thượng chắc là sẽ quên. Đáng tiếc, người nhắc nhở, lại chính là nàng.



“Thanh Nhạc quận chúa.” Thiên Vũ gọi một tiếng Thanh Nhạc, một tiếng này, không chỉ Thanh Nhạc phải nín thở, Định An vương cũng liên tục lắc đầu.



Nhưng nín thở cũng không còn cách nào khác, hoàng mệnh khó cãi, bọn họ cũng không có lá gan của Huyền Thiên Minh mà muốn làm gì thì làm.



Thanh Nhạc bất đắc dĩ đứng dậy tiến lên, quỳ xuống giữa đại điện: “Thanh Nhạc quy kiến Hoàng thượng.”



Thiên Vũ nhìn quận chúa bên dưới này, trong lòng cười lạnh. Lúc ấy Định An vương phủ gây chuyện, mặc dù hắn không có ở đó, cũng biết được mọi chuyện. Thanh Nhạc này có ý đồ hãm hại nữ nhân của nhỉ tử bảo bối của hắn, kết quả bị Phượng Vũ Hoành tính kế, đúng là báo ứng!



Đối với chuyện chỉ hôn cho Thanh Nhạc, Thiên Vũ vô cùng thích thú. Vì thế lại hỏi: “Nam tử cùng tâm đầu ý hợp với ngươi, đã đến đây chưa?” Hắn nhớ đã để Hoàng hậu mời người nọ đến.



Lúc này chợt nghe bên phái khách nam có âm thanh vang lên: “Nô tài đã đến!” Sau đó chỉ thấy một nam tử khoẻ mạnh chạy đến, quỳ xuống cạnh Thanh Nhạc, “Nô tài Vương Nặc, khấu kiến Hoàng thượng!”



Ánh mắt Thanh Nhạc hung hăng liếc người này, nhưng cũng không dám nói thêm gì.





Thiên Vũ gật đầu, nhìn Vương Nặc một trận, đột nhiên cười ha ha. Sau khi cười xong lại mở miệng nói: “Xứng! Quả nhiên xứng! Xem ra ánh mắt của Thanh Nhạc không sai.”



Định An vương cảm thấy mặt mình vì Hoàng thượng mà bị co rút!




Vương Nặc kia là người khoẻ mạnh, là thị vệ trong vương phủ, trên người có võ. Đồng ý là có tài, nhưng không thể quá bậy bạ. Người này mặc dù không tính là loại khó coi nhất, nhưng so với chữ đẹp hoàn toàn không chạm đến ranh giới, càng miễn bàn ở căm hắn có một vết sẹo, nghe nói là khi tập võ thì bị thương. Thanh Nhạc lại nói ngày thường cũng như hoa như ngọc, nói xứng này xứng nọ, sao có thể xứng chứ?



Nhưng Hoàng thượng nói xứng, lại có ai dám đưa ra điểm dị nghị? Vì thế mọi người trong sân cùng phụ hoạ: “Có thể được lang quân như ý như thế này, Thanh Nhạc quận chúa thật sự là có phúc khí tốt!”



Thanh Nhạc ảo não muốn điên rồi, nhưng nàng có thể nói cái gì? Nếu không thừa nhận là tình đầu ý hợp, vậy thì chỉ là nhầm lẫn? Vậy đã không phải là không khí vui mừng nữa, mà là tội.



Thiên Vũ đế nhìn một lát phản ứng của mọi người, lại thưởng thức vẻ mặt xanh xao của Thanh Nhạc, quá thích thú, rồi mới lại mở miệng lần nữa: “Một đôi tình đầu ý hợp, đây là chuyện tốt. Định An vương, sao ngươi không nói sớm với trãm?”



Định An vương vừa nghe Hoàng thượng gọi tên, nhanh chóng đứng dậy đến bên người Thanh Nhạc quỳ xuống: “Thần... Thần không muốn thêm phiền toái cho Hoàng thượng.”Ôi trời!” Thiên Vũ vung tay lên, “Việc này sao lại phiền toái? Ngươi là Vương gia khác họ, Thanh Nhạc là quận chúa, ở trong lòng trẫm nha đầu kia và Thiên Ca có phân lượng như nhau”




Mọi người nhìn Hoàng thượng trợn mắt nói dối, một đám lựa chọn không chú ý từ “như nhau” này.



Như nhau? Như nhau mới là lạ.



Thanh Nhạc lại muốn vì mình tranh thủ lần cuối, chỉ thấy nàng dập đầu với Thiên Vũ, cầu xin nói: “Thanh Nhạc còn muốn ở nhà tận hiếu với phụ vương mẫu phi hai năm, xin Hoàng thượng thành toàn.”



Thiên Vũ nghiêm mặt: “Nhỏ gì nữa? Trãm nhớ rõ tháng mười vừa rồi ngươi mới sinh nhật, qua hai tháng nữa đến tuổi cập kê mười lăm. Nữ tử Đại Thuận đến tuổi cập kê xuất giá là chuyện đại hỷ. Hôm nay trẫm vì hai người các ngươi tứ hôn, ngày thành thân định vào sinh nhật mười lăm tuổi của Thanh Nhạc, làm cùng với lễ cập kê luôn! Ngươi là quận chúa, cưới quận mã nhập phủ là chuyện bình thường, cho nên ngươi cũng không cần lo lắng phụ vương và mẫu phi ngươi không ai chiếu cố. Đúng rồi, Định An vương, ngươi thấy thế nào?”




Định An vương còn nói được cái gì nữa, Hoàng thượng nói đi nói lại mấy lần, căn bản không để con đường thương lượng. Vì thế đành phải dập đầu: “Thần, tạ long ân Hoàng thượng.”



Thanh Nhạc cũng theo phụ thân nàng cúi đầu xuống, cắn răng nói: “Thanh Nhạc, tạ Hoàng thượng tứ hôn”



Trên điện có ba người đang quỳ, mọi người đang chờ tiếng tạ ơn thứ ba rồi tiếp tục thưởng thức ca múa, nhưng lúc này, nghe thấy nam tử cường tráng kia gào to: “Thần xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban”




Một câu làm tứ phía khiếp sợ.



Thanh Nhạc càng chấn kinh.



Thanh Nhạc lúc này đã nghĩ, nháo đi, ngươi tốt nhất nháo đến khi Hoàng thượng tức giận, sau đó một đao chém ngươi là tốt nhất. Bản quận chúa cho dù không lấy chồng cả đời, cũng không muốn gả cho cẩu nô tài như ngươi.



Nhưng mà, Thiên Vũ cũng không vì vậy mà tức giận, hắn hứng thú nhìn Vương Nặc kia hỏi: “Ngươi không muốn cưới Thanh Nhạc quận chúa sao?”