Thần Y Độc Phi

Chương 305: Đại tiểu thư nên hài lòng




Một câu nói, làm cả nhà mơ hồ.



Thuần vương phủ? Đó chẳng phải là quý phủ của Thất hoàng tử sao?



Thất hoàng tử đưa một bộ xiêm y tới Phượng phủ, lại còn là đưa cho Tưởng Dung?



Tưởng Dung há hốc mồm kinh ngạc nói không ra lời, mà lão thái thái gần như tưởng rằng linh hồn Phượng Vũ Hoành ở trên người Tưởng Dung.



Huyền Thiên Hoa đối tốt với Phượng Vũ Hoành, ai cũng biết, dù sao cũng là vì cửu hoàng tử. Nhưng hôm nay hắn lại mang đến cho Tưởng Dung một bộ xiêm y.



Lão thái thái sửng sốt trong chốc lát, lúc này mới nhớ hỏi nha đầu kia: “Người đưa xiêm y đâu?”



Nha đầu nói: “Đưa đến cửa phủ rồi rời đi, Hà quản gia nói là một tên tiểu thái giám.”



Lão thái thái thầm nhủ vậy là không sai rồi, trừ bỏ hoàng cung thì cũng chỉ có vương phủ mới dùng thái giám. Nàng không khỏi nhìn về phía Tưởng Dung, buôn bực hỏi nàng: “Ngươi quen biết với Thất điên hạ?”



Tưởng Dung lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Cũng không tính là quen thuộc, chỉ là trước đây hay cũng với Nhị tỷ, cũng từng thấy mấy lần. Nhưng Thất điện hạ xưa nay chỉ nói chuyện với Nhị tỷ, Tưởng Dung không biết vì sao điện hạ lại đưa xiêm y cho ta.” 



Khi nói xong lời này, tiểu nha đầu gò má hồng hồng. Nhận xiêm y của Thất hoàng tử đưa, trong lòng nàng không khỏi kích động.



'Thất hoàng tử là người như thế nào chứ! Là nam nhân được cả nước công nhận có dáng vẻ tốt nhất, giống như thần tiên, mỗi một câu, mỗi một động tác, thậm chí mỗi một ánh mắt cũng có thể làm cho người khác khắc cốt ghi tâm. Nàng vốn cho rằng vì Nhị tỷ được nói mấy câu với Thất Hoàng tử đã là may mắn, lại càng không nghĩ được nhận xiêm y từ hắn.



Lão thái thái nằm cả ngày ở trên giường nửa câu cũng không nói, nàng cảm thấy đầu óc có chút loạn không dùng được nữa. Đến khi Tưởng Dung nhỏ giọng hỏi thăm: “Tổ mẫu, ta có thể cầm xiêm y về không?” Nàng lúc này mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc mà nói: “Cầm đi đi, cẩn thận chút, xiêm y Thất điện hạ thưởng nhất định là đồ tốt.”



Tưởng Dung đương nhiên biết đạo lý này, tiếp nhận khay từ tay nha đầu kia, nhưng không dám đưa cho nha hoàng bên mình, tự tay mang đi.



Đến khi thấy An thị, lúc này mới thở dài một hơi, có chút hung phấn nói: “Di nương đoán xem, vauwf rồi tại Thư Nhã viện phát sinh chuyện gì?”



An thị đoán không được, nha đầu bên Tưởng Dung nhanh chóng thuật lại mọi chuyện một lần, bao gồm việc 'Trầm Ngư và Phấn Đại cãi nhau ầm ï.



An thị đối với chuyện của Trầm Ngư cùng Phấn Đại cũng có không hứng thú, chỉ nói: “Sáng sớm nhìn bộ dáng lúc mới trở về của Phấn Đại, chỉ biết trong phủ sẽ không có cuộc sống yên ổn.”Sau đó, ánh mắt nhìn chăm chú về bộ xiêm y Tưởng Dung cầm trên: “Mau mở bọc giấy ra.” Nàng thúc giục nói.




'Tưởng Dung gật đầu, thật cẩn thận đặt khay lên bàn, lại thật cẩn thận mở giấy bọc lại bên ngoài ra, lập tức, một bộ xiêm y màu xanh hoa phục tố liền hiện ra ở trước mắt.



Mắt hai người sáng ngời, nha đầu kia liền dứt khoát “Oa” Một tiếng, gọi thẳng: “Nó là loại vải gì? Sao thoạt nhìn y hệt hồ nước?”



Tiểu nha đầu hình dung vô cùng chuẩn xác, loại vải này thoạt nhìn y hệt hồ nước trong veo, một mực thấy đáy.



Tưởng Dung cũng không biết vải gì, liền kinh ngạc. mà nhìn chằm chằm xiêm y, trong đầu toàn là hình ảnh Huyền Thiên Hoa cười xuất trần.




An thị nhìn một hồi, thở dài nói: “Tuy chẳng phải ngũ bảo, nhưng cũng không kém hơn ngũ bảo là bao. Loại vải này nếu ta không đoán sai, hẳn là hang Hồ Tâm phương Bắc mà Thiên Chu Quốc Hoàng hậu nương nương thích nhất.”



'Trên mặt Tưởng Dung cũng nở hoa, theo bản năng nói: “Di nương, ngươi nói xem Thất điện hạ đưa xiêm y như vậy cho ta, là có ý gì?” 



An thị thấy được sự kỳ vọng trên gương mặt Tưởng Dung, trong lòng cả kinh, nhanh chóng đem mộng đẹp của Tưởng Dung đánh gấy: “Ngươi đừng có loạn tưởng! Phía trước ngươi có Đại tỷ và tứ muội làm gương, Tưởng Dung, ta không hy vọng ngươi ấp ủ tâm tư trèo cành cao. Hoàng tử không phải người nào cũng gả được, huống chỉ là Thất điện hạ tựa như tiên kia, tâm tư lương thiện, cũng không ít người thích hắn, làm sao ngươi có thể lọt vào mắt hắn? Hắn cùng Cửu Hoàng tử là cũng một loại người, ngươi tuyệt đối không được mơ ước.”



Tưởng Dung sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu: “Làm sao ta có ý đó, di nương, ta không có hy vọng lớn thế. Thất điện hạ đưa xiêm y này, chỉ sợ là nhớ Nhị tỷ trước đây nên chiếu cố ta! Đời này được Thất điện hạ tặng lễ vật hiếm có như thế, Tưởng Dung đã mãn nguyện.”



An thị lúc này mới yên lòng, vỗ nhẹ vai Tưởng Dung: “Đừng trách di nương, cái này cũng vì muốn tốt cho. ngươi. Tuy thứ nữ không thể làm chính phi, chính phi phải là chính nữ, nhưng gả cho hoàng tử làm thiếp cũng không sao. Bây giờ nhìn phong quang như thế, nhưng nếu có một ngày hoàng tử lên ngôi, khi đó ai chết còn chưa biết.”



Suy cho cùng Tưởng Dung vẫn còn nhỏ, nghe đạo lý cũng không hiểu bao nhiêu, nhưng biết An thị là thật tâm muốn tốt cho nàng. Vì thế gật đầu cảm kích, xong lại đưa tay sờ sờ Hồ Tâm, trong lòng khẽ thở dài, nhưng lại lập tức cười: “Tưởng Dung mới mười tuổi, năm năm sau cũng không biết chính mình thay đổi như thế nào nên cũng không vội." 



An thị cũng biết không vội, nhưng Thuần vương đưa tới bộ y phục này vẫn làm nàng có chút lo lăng, lần tiến cung dự yến này là phúc hay là họa vẫn chưa biết.



Sáng sớm ngày tiếp theo, ba vị tiểu thư Phượng gia chuẩn bị lên xe tiến cung.