Thần Y Độc Phi

Chương 312: Đó là tất nhiên




Tưởng Dung bị các nàng cười đến đỏ gò má, máu mũi cũng sắp chảy, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ câu nói kia của Huyền Thiên Hoa.



Bản thân nàng không cảm thấy Nhị tỷ nàng đã chết, sở dĩ thường xuyên mặc xiêm y trắng, chẳng qua là không muốn phô trương quá mức. Trong lòng nàng, Nhị tỷ lúc nào cũng là người lợi hại nhất, người nào chết thì chết chứ Nhị tỷ không chết được.



Cho nên, vừa rồi nói như thế chẳng lẽ là...



Tưởng Dung giật mình, thấy Huyền Thiên Ca thì nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi là tới tìm Nhị tỷ ta?”



Huyền Thiên Ca sững sờ: “Ngươi nghe ai nói?”



“Ta...” Tưởng Dung ngẩn ra, lắc đầu: “Ta đoán. Các ngươi là bằng hữu tốt nhất Nhị tỷ ta, nếu như thật sự nàng đã chết rồi, các ngươi sao còn có tâm tư đến giễu cợt ta.”



Phong Thiên Ngọc khen nàng: “Thông minh.”



Tưởng Dung mắt sáng ngời: “Nói vậy, đây là sự thật?”



Huyền Thiên Ca ghé vào lỗ tai nàng nói một lát, chỉ thấy Tưởng Dung miệng càng lúc càng há to, lớn đến nổi Bạch Phù Dung nhét cho nàng một món điểm tâm cũng chưa lấp kín.



Huyền Thiên Ca nói xong, Tưởng Dung suýt nữa nghẹn điểm tâm mà chết, vừa uống nước vừa vội hỏi lại: “Quận chúa không có gạt ta chứ?”



“Ta lừa ngươi làm gì?” Huyền Thiên Ca liếc sang đám người kia, thoáng cái đã nhìn thấy Phượng Cẩn Nguyên đang trong đám đại thần, có vẻ mọi việc đều thuận lợi a?. Nàng thoáng cau mày, đưa ngón tay ngoắc qua nói: “Nhìn phụ thân của ngươi kìa, trong nhà có một nữ nhi vừa chết, hắn không lập linh đường, hai nữ nhi khác bị rơi xuống nước, hắn cũng không hỏi thăm. Chà?” Như đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Không đúng, cha ngươi không phải coi Đại tỷ ngươi như quốc bảo sao, nâng nàng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan hay sao? Sao nàng ta rơi xuống nước, hắn ngay ca hỏi thăm cũng không có?”



Tưởng Dung không biết nên giải thích thế nào với Huyền Thiên Ca, cũng không thể mang chuyện của Phượng Trầm Ngư nói ra, đại sự có thể ảnh hưởng đến tính mạng.



Nàng lắc đầu, đành thở dài, chỉ nói: “Tâm tư của phụ thân từ trước đến giờ khó đoán, ta cũng không biết.”



Huyền Thiên Ca biết từ cái miệng của Tưởng Dung cũng không hỏi ra được gì, thẳng thắn đứng lên, hướng Phượng Cẩn Nguyên rồi đi tới.




Tưởng Dung kéo tay nàng, bị Phong Thiên Ngọc cản lại: “Ngươi chớ xía vào chuyện của nàng, phụ thân ngươi thì phải là Thiên Ca mới thu thập được.”



Phượng Cẩn Nguyên nhìn thấy Huyền Thiên Ca đi tới bên này, mà lúc này, đang có quan tam phẩm mời rượu hắn, hắn vừa bưng chén rượu lên, Huyền Thiên Ca đã đến bên cạnh—— “Phượng tướng thoạt nhìn rất vui vẻ al Còn nâng ly cạn chén, ngài đây là đang chúc mừng cái gì?”



Phượng Cẩn Nguyên đau cả đầu, hẳn sợ nhất chính là Vũ Dương quận chúa Huyền Thiên Ca, người của hoàng thất, nói cũng không được, mà chửi cũng không xong, lại là người có quan hệ vô cùng tốt với Phượng Vũ Hoành. Vì chuyện của Phượng Vũ Hoành, không ít lần Huyền Thiên Ca cùng Phượng gia ầm ï, không ngờ cung yến lần này cũng không buông tha hắn.



Trong lòng hắn thầm thở dài, vẫn là đáp: “Quận chúa nói đùa, hôm nay hoàng thượng thiết yến, hạ quan cũng không muốn làm mọi người mất hứng.”




“Phải vậy không?” Huyền Thiên Ca gật đầu: “Phượng tướng nói cũng có lý, chẳng qua hôm nay ngươi tiến cung, tin tưởng Hoàng thượng là người thông tình đạt lý, Phượng đại nhân gia có tang sự, ai cũng sẽ không bới móc ngươi. Đồng thời mất hai đứa con một trai một gái, chuyện này cũng quá sức chịu đựng, cũng thật khó cho Phượng đại nhân.”



Nàng nói một lúc một lớn, dường như ai cũng nhìn về phía bên này.



Chỉ thấy Huyền Thiên Ca vừa dứt lời, liền vẫy tay với mọi người: “Đừng chỉ đứng nhìn, bổn quận chúa biết các người đều muốn chia buồn với Phượng đại nhân, để hắn nén bi thương. Tới đây, tất cả tới đây, trong nhà Phượng đại nhân không lập linh đường, vậy chúng ta thừa dịp cung yến lần này chia sẻ cùng Phượng đại nhân.”



Một đám phu nhân tiểu thư cũng bị nàng gọi tới, vây quanh Phượng Cẩn Nguyên không ngừng nói: “Phượng tướng, nhất định phải nén bi thương a! Phượng tướng, người chết không thể sống lại, ngài nên bảo trọng thân thể! AI Một đứa con trai một đứa con gái, Phượng tướng trong nhà thật là năm hạn bất lợi nha!”



Phượng Cẩn Nguyên trong lòng than xui, lại không có biện pháp phát hỏa, đành phải nhắm mắt nhận một tiếng nén bi thương này. Thật vất vả tìm chỗ trống trong lời nói của mọi người, lúc này mới vội vàng nói: “Việc. trong nhà ta chỉ là chuyện nhỏ, hôm nay Hoàng thượng vì Tể An huyện chủ mở yến tiệc, chúng ta không cần đoạt vị trí chủ tiệc.”



Huyền Thiên Ca che miệng cười khanh khách: “Phượng tướng, ngài nhớ tới hôm nay cung yến này rốt cuộc vì cái gì là tốt rồi. Vị huyện chủ kia thế nhưng chịu hoảng sợ, đến lúc đó mong rằng Phượng tướng có thể giúp đỡ an ủi một chút.”