Thần Y Độc Phi

Chương 318: Không biết ghi nhớ




Phượng Cẩn Nguyên khẽ run, không biết câu hỏi này của nàng có ý gì, nhặt nói câu chính: “Tổ mẫu ngươi đang mong ngươi, nàng ấy cùng Hàn di nương cãi nhau, trật hông, giờ không thể rời giường.”



Đây là chuyện Phượng Vũ Hoành đã sớm biết, cũng bởi vì biết vì sao lão thái thái trật eo, nên nàng mới nhờ Ban Tẩu mang thuốc đưa Diêu thị. Nói thế nào, trong Phượng phủ này, cũng cần có người có chút phân lượng đứng về phía nàng.



“Tổ mẫu đã có tuổi, thân thể lại không tốt, còn muốn vì nhà mà lo lắng, A Hoành quả thật đau lòng.” Nàng gục. đầu xuống, khẽ thở dài, lại nâng lên, trên mặt xuất biểu tình khiến người khác nhìn sợ mất mật: “Cuộc đời này, luôn có những chuyện không thể theo ý mình, ví như người ngươi tưởng đã chết, hoặc còn sống thì ngược lại. Phụ thân, người nói đúng không?”



Trong lòng Phượng Cẩn Nguyên nhảy thình thịch, ánh mắt Nhị nữ nhi làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn lui về sau hai bước, không đáp. 



Lại nghe Phượng Vũ Hoành nói: “Có mấy người tự xưng là thông minh, luôn tưởng tượng ngày tháng sau này của mình không có người kia sẽ như thế nào. Nhưng trên thực tế, mọi người đâu ai sống theo ý nghĩ của người khác, cũng không phải người làm hại người khác có bản lãnh chạy trốn hoài. Phụ thân, ta cho người biết, trận hỏa hoạn kia, ngay cả một sợi tóc của ta cũng không đụng được!”



Nàng vừa nói vừa đến gần Phượng Cẩn Nguyên, loại khí thế này như một bàn tay vô hình, đẩy Phượng Cẩn Nguyên từng bước bước về sau. Rốt cục không đứng vững, ngã ngồi trên mặt đất.



Phượng Vũ Hoành nhanh đến dìu hắn: “Phụ thân sao. tửu lượng tệ thế? Mau mau đứng dậy.” Ai biết nàng vừa đỡ Phượng Cẩn Nguyên, thì con mèo nàng đang ôm trong ngực bị thả ra. Con mèo nhỏ lập tức nhảy đến trên người Phượng Cẩn Nguyên, đứng ngay ngực hắn, hai mắt nhìn chòng chọc Phượng Cẩn Nguyên, doạ Phượng Cẩn Nguyên muốn đứng cũng không đứng được.



Lúc này, bên người một trận mùi thơm làm say lòng người xẹt qua, một cái chân lặng lẽ móc mắt cá chân Phượng Vũ Hoành, chỉ cần nàng tiến lên một bước nữa, lập tức sẽ ngã cùng Phượng Cẩn Nguyên.



Cũng không nghĩ tới, con mèo kia ngửi thấy mùi hương này bất chợt hắt hơi, quay lại, hung hăn kêu một tiếng, nhào tới chủ nhân của mùi hương kia.



“AI” Ngay phía sau Phượng Vũ Hoành truyền đến một tiếng thét chói tai, tiếng kêu kia chấn động đến mức cảm thấy cả tiểu đảo giữa hồ cũng run rẩy.



Phượng Vũ Hoành buông tay cha nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngón trỏ tay phải Bộ Nghê Thường bị con mèo nhỏ của nàng cắn, nha đầu kia dùng sức rút tay lại, con mèo nhỏ lại cắn chặt thêm cuối cùng cắn đứt.



Bộ Nghê Thường đau đến đứng không nổi, thẳng ngã lên đất. Máu chảy đầy đất, cùng tiếng thét chói tay. của nàng. Trong lòng mọi người cũng hốt hoảng theo.




'Tứ hoàng tử vội vã tiến lên, Bộ Nghê Thường thấy hắn tới, lập tức hét lớn như điên: “Giết nó! Giết con mèo kial”



Huyền Thiên Dịch không hề nghĩ ngợi, khom lưng xách con mèo nhỏ trên đất lên, nắm lấy cổ con mèo. đang chuẩn bị dùng lục bóp ch ết, chợt nghe được tiếng Huyền Thiên Minh quái gở: “Tứ ca, huynh đây là muốn bóp ch ết con mèo mẫu phi tặng cho thê tử đệ sao?”



“Dừng tay!” Một tiếng này là Bộ Nghê Thường hô, người vừa mới kêu muốn giết con mèo lúc này bất chợt lật lọng, không ngừng nói: “Mau buông xuống, không thể giết! Muôn ngàn lân không được giết!” Nàng cũng không kịp nhớ một ngón tay của mình vừa bị cắn gãy, đứng dậy giữ chặt cánh tay của Huyền Thiên Dịch, gấp gáp n “Mau thả nó xuống! Nhẹ nhàng, muôn ngàn lần không được làm tổn thương nó.”



Bộ Nghê Thường khi nói xong lời này sắc mặt trắng bệch, vừa bị đau, vừa bị dọa. 




Lúc nghe Huyền Thiên Minh nói đến mẫu phi của hắn, nàng tức khắc nhớ tới lần trước trên cung yến Nguyệt tịch, cô cô của nàng Bộ quý phi cũng bởi vì đắc tội Vân phi, bị hoàng thượng giận dữ trực tiếp từ trên đài cao ném xuống, không những mình rơi gân cốt cũng đứt từng khúc, còn đè chết tổ phụ của nàng Bộ thượng thư.



Bộ Nghê Thường hoàn toàn bị dọa, nàng chết cũng không dám đắc tội với Vân phi, cho dù bị mèo này cắn gãy một ngón tay, nàng cũng xin Huyền Thiên Dịch nhẹ nhàng đặt con mèo xuống. Nàng không có khả năng mạo hiểm như vậy, Bộ gia đã nếm qua lần thiệt thòi thứ nhất, không thể lại xảy ra vấn đề.



Huyền Thiên Dịch cũng ý thức được lời nói Cửu đệ hắn đại diện ý gì, nhất thời trong lòng cũng cả kinh, nghe lời Bộ Nghê Thường nói, nhẹ nhàng thả con mèo xuống đất.



Phượng Vũ Hoành nhìn Bộ Nghê Thường cùng Tứ hoàng tử, trên mặt lộ ra vẻ không vui. Bước nhẹ tiến lên ôm lấy con mèo, lại ngó ngón tay đứt của Bộ Nghê Thường: “Ngón tay của Bộ tiểu thư của không giữ được, lại còn vọng tưởng đưa chân ngán đường ta?” Âm thanh nàng nói rất nhỏ, người khác không nghe được, nhưng sắc mặt tức giận của Bộ Nghê Thường trắng bạch một chút.



Tiểu miêu trong ngực xoay người một chút, vọt lên cao, thoáng cái vọt ra ngoài, chạy đến bên chân Thiên Vũ, lúc này mới phun ngón tay đứt ngậm trong miệng ra ngoài.