Thần Y Độc Phi

Chương 323: Cuối cùng Nhị tiểu thư đã trở lại




Một tiếng mẫu thân, thể hiện tất cả chua xót khổ sở của Diêu bao năm nay.



Diêu thị lấy tay dùng sức che miệng, nhưng vẫn không ngưng được tiếng nghẹn ngào. Vong Xuyên, Hoàng Tuyền ở cạnh nàng, cũng chứa lệ nhìn Phượng Vũ Hoành, không tiếng động mà nói câu: “Cảm ơn." Tạ nhị tiểu thư trước mặt Ngự Vương điện hạ cầu tình, tha cho các nàng một mạng.



Tưởng Dung bước nhanh về phía trước, ở chỗ Phượng Vũ Hoành quỳ cũng quỳ xuống, hướng Diêu thị dập đầu, nói: “Tưởng Dung bái kiến mẫu thân.”



Diêu thị rốt cục không nhịn được nữa, thất thanh khóc rống.



Trong lúc nhất thời, Phượng phủ người cảm khái không thôi, ngay cả Phượng Cẩn Nguyên cũng nhớ lại năm đó lúc Diêu gia hưng thịnh, Diêu thị quản Phượng phủ có bao nhiêu tốt.



Nhìn đám người này thổn thức, Phấn Đại nháy mắt mấy cái, lập tức phản ứng lại, chuẩn bị tiến lên dập đầu hành lễ như Tưởng Dung nhận mẫu thân, lại nghe được tiếng của Trầm Ngư nói: “Gọi tiếng mẫu thân này, từ nay về sau trong phủ sẽ không có phần của hai mẹ con ngươi.”



Một câu nói đủ làm Phấn Đại ngừng bước.





Phượng Cẩn Nguyên có chút may mắn, Nhị nữ nhi của hản không có ôm con mèo kia trở lại, ít nhiều gì đến  hắn cũng có chút hoảng sợ. Hắn tận mắt thấy con mèo kia cần gấy ngón tay của tiểu thư Bộ gia, một con súc. sinh như thế nuôi ở trong nhà luôn khiến người ta lo lắng. Nhìn mọi người khóc trong chốc lát, không khỏi có chút phiền muộn, hắn thẳng thắn đánh gấy bầu không khí hắn không thích này: “Vốn là hảo sự, sao lại khóc sướt mướt thành cái dạng này. Trời tối rồi, trước mắt mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi.”



Phượng Vũ Hoành không tán thành: “A Hoành vừa hồi phủ, muốn đi bái kiến tổ mẫu trước.”




Đứng trong đám người kia, Triệu ma ma vừa nghe thấy lời này, vốn nghẹn ngào tức khắc lớn tiếng —— “Nhị tiểu thư! Thật không uổng công lão thái thái yêu thương người! Người nhanh đi gặp lão thái thái thôi, ngài ấy cả ngày lẩm bẩm không ngừng là Nhị tiểu thư vẫn chưa chết, cũng khóc đến mức mắt săp mù.”



Lời nói này của Triệu ma ma có chút khuếch đại nhưng cũng không phải không thực. Lão thái thái đích thật là khóc rống cả ngày vì cái chết của Phượng Vũ Hoành hay vì cảm thấy bản thân quá uất ức thì không biết, chỉ biết khóc đến độ làm răng cũng sưng lên, cổ họng cũng không nói ra lời, bây giờ chỉ còn sót lại phần ngước nhìn trần nhà.



Vừa rồi nghe nói Phượng Vũ Hoành vốn chưa chết mà là ở trong hoàng cung, còn có chuyện được tấn phong huyện chủ kia, khỏi nói cũng biết lão thái thái cao hứng nhiều như thế nào, giẫy giụa muốn ngồi dậy, nhưng dù thử mấy lần cũng không thể nhúc nhích được, đành phải đuổi Triệu ma ma đến tiền viện xem thử. 



Phượng Vũ Hoành trước kia cũng có nghe Ban Tẩu nói qua, lão thái thái đích thật là vì nàng mà hao tổn tỉnh thần, tuy không xứng được bao nhiêu đồng cảm, nhưng dù sao cũng tốt hơn từng người trong phủ này.




“Đi thôi!" Phượng Vũ Hoành kéo Diêu thị đi tới Thư Nhã viên: “Vừa vặn có thể xem bệnh cho tổ mẫu, thời gian ta không ở trong phủ, quả thực là ủy khuất cho tổ mẫu."



Những người khác không đi theo, đều ở tại chỗ này, chỉ có Phượng Vũ Hoành, Diêu thị còn có Triệu ma ma cùng Hoàng Tuyền và Vong Xuyên đi khỏi. Phượng Cẩn Nguyên nhìn đám người trước mắt, bỗng nhiên có cảm giác mãnh liệt từ đáy lòng sinh ra.



Trâm cài Phượng, cung Hậu Nghệ, huyện chủ còn có đất phong... Nữ nhi của hắn, đến cùng ai mới là mệnh phượng?



Đoàn người Phượng Vũ Hoành đến Thư Nhã viện, lập tức có nha đầu vội vã gấp gáp ra đón, vừa nhìn thấy Phượng Vũ Hoành trở lại, liền lộ mặt cười: “Nô tỳ thấy qua Nhị tiểu thư!” Tiểu nha đầu này cũng hiểu chuyện, thấy Phượng Vũ Hoành không nhiều lời, liên quỳ xuống đất dập đầu ba cái, sau đó mới nói: “Không uổng công lão thái thái trông mong Nhị tiểu thư, cuối cùng Nhị tiểu thư đã trở lại.”




Triệu ma ma lại lau nước mắt, chợt nghe Phượng Vũ Hoành hỏi nha đầu kia: “Tổ mẫu thế nào rồi?”



Tiểu nha đầu mời mọi người vào trong vừa nói: “Vốn dĩ chỉ khóc nhưng sau khi nghe nói Nhị tiểu thư còn sống, liền vội vã muốn xuống giường, hai nha đầu ở bên trong đang cố khuyên.”




Phượng Vũ Hoành không hỏi nhiều nữa, bước chân nhanh hơn, hai ba bước đã vào phòng, vừa bước vào. phòng đã nghe tiếng lão thái thái: “Đi tìm cáng đến đây! Mau mang cáng đến đây! Cháu gái ta trở lại, sao ta còn nằm ở đây chứ, ta nên đến cửa phủ đón nàng! Nhị tôn nữ đáng thương của ta! A Hoành của tai”



“Tổ mẫu! Trong lòng nàng nẩy lên một tầng ấm áp, chạy chậm tới, hai nha đầu đang vây bên người lão thái thái vội tránh ra. “A Hoành đã trở lại.”



Nàng đưa tay phủ qua tay lão thái thái, nổi lên vài phần chân ý.



Lão thái thái sửng sờ, mở to hai mắt nhìn nhìn về phía Phượng Vũ Hoành, đến nửa ngày cũng chưa lên tiếng. Triệu ma ma có chút bận tâm, đưa tay đẩy nàng một cái, nhỏ giọng nói: “Lão thái thái, Nhị tiểu thư trở lại”