Thần Y Độc Phi

Chương 330




Phượng Vũ Hoành không kiêng ky những thứ này, cũng không để ý đến Ban Tẩu, nàng chính là nhìn theo hướng Bộ Nghê Thường, bây giờ ngươi tự mình đưa tới cửa, tiết kiệm cho nàng không phải tới Bộ phủ.

Ngay lập tức rút súng thuốc mê trong tay áo ra, hướng hai người trong hẻm nhỏ bắn hai phát. 

Ban Tẩu lắng lặng nhìn Phượng Vũ Hoành bản loại ám khí này, không khỏi nuốt nước miếng: “Chủ tử, kỳ thực người không cần mang theo thuộc hạ, loại ám khí này của người quá lợi hại.”

“Không dẫn theo ngươi thì ai làm khiêng cho ta?” Phượng Vũ Hoành liếc hắn một cái, chỉ vào hai người ngã đẳng trước: “Mau! Nhanh!”

Ban Tẩu không nhiều lời, chạy ngay tới chỗ Bộ Nghê Thường. Đến khi lại gần, Ban Tẩu lại lấy trong ống tay áo ra một bọc giấy nhỏ, bên trong là bột phấn bạch sắc, đổ vào trong miệng Bộ Nghê Thường.

“Thuốc này dù sao cũng không bằng loại thuốc kia của nàng ấy, nhưng cũng là mê dược số một số hai trong thanh lâu, chủ tử yên tâm, hiệu quả giống nhau.”

Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Vậy được, cũng nên để nàng ta nếm thử tư vị của dạng thuốc này.”

“Còn tiểu nha đầu kia phải làm sao?” Ban Tẩu cho. Bộ Nghê Thường dùng xong dược, nhìn về phía nha đầu bên cạnh: “Giết?”

“Đừng!” Phượng Vũ Hoành nhếch môi cười: “Dược trên ám khí đủ để nàng ấy ngủ đến hừng đông, chút nữa †a ném nàng đến cửa quan phủ, chờ nàng ta tỉnh dậy vừa vặn trực tiếp báo án.”

Ban Tẩu không nói gì, trực tiếp một mình vác hai người trên lưng, sau đó hướng Phượng Vũ Hoành hất cằm: “Đi thôi, trước đi quan phủ, sau đó thuộc hạ dẫn ngài đi chỗ tốt.”

Ban Tẩu nói tiếng địa phương rất tốt, kỳ thực chính là đám nam nhân ở ngoại thành. Làm Phượng Vũ Hoành nghe hắn nói qua tình huống đám nam nhân đó, chỉ thiếu chút nữa vỗ tay bảo hay.

Bộ Nghê Thường nếu rơi vào nơi như vậy, nàng thật muốn tưởng tượng xem nữ nhân này sau khi tỉnh lại có đập đầu tìm cái chết không.

“Chủ tử, nàng giống như có phản ứng.” Hai người đã đến ngoại thành, đi về phía trước một đoạn đường ngắc liền thấy một đám nam nhân. Thần sắc Ban Tẩu liền không được tự nhiên nói: “Thuộc hạ có thể để nàng ấy xuống đất kéo đi không?”

“Không được!” Phượng Vũ Hoành trợn mắt: “Như thế sẽ làm dơ quần áo nàng, hiệu quả không được tốt.”

Ban Tẩu khuyên nàng: “Chủ tử, người suy nghĩ nhiều quá, cho dù là ném con chó cái vào chỗ đó cũng chưa chắc có thể sống sót trở ra.”

“Vậy cũng không được.” Phượng Vũ Hoành còn chưa muốn, nói: “Ngươi nhịn thêm chút nữa, không phải nói sắp đến rồi sao.”

Ban Tẩu thật sự nhẫn nhịn, nhưng dược trên người Bộ Nghê Thường phát tán càng lúc càng nhanh, trước mắt chỉ thấy nàng đang dây dưa với Ban Tẩu. Trong chốc lát đã lan đến hai tay, rồi lại đến hai đùi, miệng cũng không thành thật, luôn cố ý sượt qua trên cổ Ban 'Tẩu. Hơn nữa còn như cố ý phát ra âm thanh, làm Ban Tẩu gò má đỏ bừng, thân thể cứng ngắc.

Phượng Vũ Hoành trong lòng cũng gấp gáp, bước chân không khỏi nhanh hơn, gắng sức đuổi theo tốc độ Ban Tẩu vội vàng đến chỗ đám nam nhân bên ấy.

Rốt cục cũng đến, Ban Tẩu không nhịn được nữa, triển khai khinh công vọt thẳng lên trên, tay liền đem Bộ Nghê Thường ném tới lều giữa khu.

Bộ Nghê Thường bị ném rất độc ác, rầm một tiếng, theo căn bản nàng gào khóc.

'Tiếng khóc này làm đám nam nhân vốn đã ngủ trở nên kinh ngạc, âm thanh nữ nhân cực kỳ nhạy cảm với thân kinh của đám nam nhân nơi đây, thoáng cái hạ th ân bọn họ liền căn chặt, khó che giấu hưng phấn trong lòng, từng cái từng cái xiêm y đều bị xé, bọn họ sợ mình chậm tay sẽ bị kẻ khác cướp đoạt mất.

Phượng Vũ Hoành được Ban Tẩu mang theo ngồi trên đầu tường, mắt thấy bọn nam nhân kia mới bắt đầu vì tranh cướp Bộ Nghê Thường mà ẩu đả cấu xé lẫn nhau, Bộ Nghê Thường kia thì khi nghe đến thanh âm của nam nhân liền dứt khoát bò lên thân người ta, sau đó bọn nam nhân từ bỏ đánh nhau, thẳng thắn xông lên, liền đem Bộ Nghê Thường đặt dưới hạ thể, từng trận từng cướp đoạt.

Nàng giật nhẹ tay áo Ban Tẩu: “Đi thôi, chúng ta trở về, phía sau không còn gì để xem.” 

Ban Tẩu nhíu mày, không còn gì để xem? Phấn khích vừa mới bắt đầu a?

Hắn nghĩ sẽ trêu chọc Phượng Vũ Hoành một hai câu, chợt phát hiện sắc mặt khó coi của chủ tử, vì thế cũng không dám nói nhiều, lôi nàng nhảy xuống tường, bắt đầu quay trở về.

Phượng Vũ Hoành hỏi Ban Tẩu: “Ngươi có thấy ta quá tàn nhẫn không?” Ban Tẩu sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu: “Cái đó sao có thể gọi là tàn nhẫn, cái này là lấy gậy ông đập lưng ông.”

“Ân.” Phượng Vũ Hoành cũng nghĩ như vậy: “ Ta xưa nay yêu ghét phân minh, tốt với ta, ta sẽ che chở yêu thương, nếu giở trò với ta, ta sẽ khiến các nàng phải trả giá. Hôm nay là Bộ Nghê Thường, sau này nhất định sẽ còn có nhiều người hơn, các ngươi ở bên cạnh ta, hi vọng không bị ta dọa, các ngươi cũng phải rõ ràng, ở

một cái thế giới như thế này, các ngươi không mạnh thì sẽ bị người khác ức hiếp.”

Đây là Phượng Vũ Hoành đúc kết ra được sau lần bị trúng độc ở Phượng Đồng huyện, đối đãi với kẻ thù không thể chỉ dẻo miệng, công phu đùa giỡn cho dù tốt, cũng không thể gây ra tổn thương nhiều cho đối phương. Đôi khi nhất định phải động thủ, tát một cái, để những người hại nàng không còn năng lực đánh trả, đây mới là cách bảo vệ mình tốt nhất.

Lúc hai người trở về Đồng Sinh Hiên thì trời sắp sáng, Vong Xuyên và Hoàng Tuyền vẫn canh giữ trong viện chờ nàng, vừa thấy nàng trở lại liền nhanh chóng vây lại hỏi tình huống như thế nào rồi.

Phượng Vũ Hoành nói với Vong Xuyên: “Trời sáng liền sai người đi báo án, nói là bên trong đám nam nhân ngoại thành có vụ huyết án phát sinh, để Kinh Triệu Duẫn dẫn người đi thăm dò.”