Thần Y Độc Phi

Chương 341




Ba chữ một trăm vạn vừa ra khỏi miệng, Phượng Trầm Ngư lập tức hiểu mình bị chơi xỏ.

Nàng trừng Phượng Vũ Hoàng, căn răng nghiến lợi nói: “Ngươi cố ý đúng không? Ngươi biết trong tay ta có một trăm vạn lượng nên tìm cách để lừa gạt! Đúng không?”

Phượng Vũ Hoành gật đầu, rất thành thực nói: “Đúng, hoàn toàn đúng. Chỉ là ta chẳng hề tính kế gì, mà là tỷ tự mình tìm đến thôi.”

Phượng Trầm Ngư tức giận đến mức muốn cắn nát một cái răng bạc! Nhưng có thể thay đổi sao? Đúng là nàng tự mình tìm đến cửa, đúng là nàng tự mình cầu Phượng Vũ Hoành.

Nàng ổn định cảm xúc, lại hỏi một câu: “Không thể thương lượng một chút nào sao?”

Phượng Vũ Hoành cười gần: “Có người lúc ấy dùng mê dược hạ độc ta, sao lúc đó không tới thương lượng với ta?” Nàng nhìn chằm chằm Phượng Trầm Ngư: “Đại tỷ, của đi thay người, đạo lý này chẳng lẽ tỷ không hiểu sao?”

Trâm Ngư đương nhiên hiểu, chỉ là một trăm vạn lượng này, nàng đã hứa đưa cho Phượng Cẩn Nguyên, tuy nói là phụ thân chưa tìm nàng để lấy, nhưng nàng hiểu rõ hắn, hiện tại không phải là hắn không lấy mà là hắn đang suy nghĩ một trăm vạn lượng kia nên dùng như thế nào. 

“Vậy khám thai trước.” Phượng Trầm Ngư trong lòng tính toán: “Xác định có phải ta mang thai không đã rồi chúng ta trở lại bàn bước tiếp theo.”

Phượng Vũ Hoành vươn tay ra: “Đưa đây.” “Cái gì?” Trầm Ngư sửng sờ: “Ngươi muốn cái gì?”

“Ngân phiếu! Nếu tỷ không mang theo ngân lượng cũng được, ta hao chút sức, phái người đến viện của tỷ giúp tỷ lấy.”

“Không cần.” Phượng Trầm Ngư tức giận đến trợn mắt: “Ngươi giúp ta chẩn bệnh trước, ta cho người quay. về lấy.” Vừa nói vừa đi tới cửa, mở cửa phòng, thì thầm với Ỷ Lâm hai ba câu, chỉ thấy Ỷ Lâm khó khăn trở về trong trời tuyết.

Lúc quay lại, trong tay Phượng Vũ Hoành cầm nhiều hơn một chút, Trầm Ngư không biết đây là cái gì, cũng không quá để ý, nói: “Ÿ Lâm đã quay về lấy, ngươi xem bệnh cho ta trước đi.”

Phượng Vũ Hoành đưa đồ trong tay cho Trầm Ngư, một đồ vật dài và dẹp cùng một cái chén nhỏ trong suốt không biết là chất gì. (que thử thai)

Trầm Ngư cầm bộ dụng cụ thử thai trong lòng cảm thấy mới mẻ, đợi Phượng Vũ Hoành chỉ nàng cách dùng, mặt nàng thoáng cái đã đỏ —— “Làm sao... Sao có thể dùng như thế?”

“Sao lại không thể?” Phượng Vũ Hoành bắt đầu thiếu kiên nhẫn: “Tỷ chưa từng đi nhà xí sao? Ta nói cho tỷ biết, đây là cách xác định có mang thai không chuẩn xác nhất, tỷ có biết hai thứ này tốn bao nhiêu không? Mấu chốt là có tiền cũng chưa chắc có thể mua! Đây là đồ tốt của Ba Tư. Đừng tưởng một trăm vạn lượng của tỷ tiêu oan uổng, ta thấy ta còn lấy ít đấy.”

Trâm Ngư một lần nữa cảm nhận được nói chuyện với Phượng Vũ Hoành không cách nào có thể buồn bực một cách thông thường, Phượng Vũ Hoành nói chuyện lúc nào cũng làm nàng cảm thấy khó mở miệng. Nếu chính mình gải vờ, trước mặt Phượng Vũ Hoành sẽ cảm thấy mất mặt hơn, cắn răng dùng vật này cũng không ai thấy.

Phượng Trầm Ngư quyết định cầm thứ đó vào nhà xí, lúc trở ra giao lại cây que kia cho Phượng Vũ Hoành.

Hai vạch, Phượng Vũ Hoành nhún nhún vai: “Mang thai sớm.

“Cái gì?” Trầm Ngư nghe không hiểu.

Nàng lại giải thích một lần: “Nói là tỷ mang thai.”

“Chỉ như thế có thể xác định?”

“Có thể.” Phượng Vũ Hoành gật đầu, lại nói tiếp: “Đưa cổ tay phải đây, nếu không yên tâm thì ta bắt mạch cho tỷ.”

Trâm Ngư nhanh chóng đưa cổ tay, chỉ thấy Phượng 'Vũ Hoành bấm lập tức thả lỏng, kết quả như cũ. 

Trầm Ngư tuyệt vọng thở dài, xem ra tại giữa tiền đồ và tiền tài, nàng phải đưa ra lựa chọn.

“Tỷ suy nghĩ cẩn thận.” Phượng Vũ Hoành đứng lên: “Hôm nay ta cần xuất phủ ra ngoài, chốc nữa cho người cầm ngân phiếu trực tiếp đưa đến phòng kế toán Huyện chủ phủ, hôm nay Thanh Ngọc vừa vặn ở lại đây, giao cho nàng ta cũng được.” Nói xong, đẩy cửa đi ra, Vong Xuyên nhanh chóng vào cầm áo khoác cho nàng, cùng Hoàng Tuyền vội vã đi phía sau.