Thần Y Độc Phi

Chương 347




Phượng Vũ Hoành thông qua tĩnh mạch tiến hành gây tê cho Huyền Thiên Hoa, rồi sau đó trực tiếp mang đến phòng mổ trong hiệu thuốc không gian. Sau khi chụp X quang rồi phân tích, quả nhiên không ngoài nàng dự liệu, gân xương bị tổn thương, rạn xương đơn thuần.

Nàng do dự một chút, không biết nên dùng Thạch cao hay thuốc Đông y thoa ngoài da, cuối cùng lựa chọn cái sau. Bởi vì trong phòng dược này có một bộ thuốc tốt, kiếp trước tổ tiên Phượng gia truyền lại Xương trán, †ừ cây nghệ tây kết hợp cùng nhiều loại thuốc Đồng y quý gia công thành thuốc tán, lấy thuốc Đông y thoa ngoài da làm liệu pháp chủ, khẩu phục dược liệu là phụ. Một bộ thuốc này sử dụng liên tục ba ngày ba đêm, thông thường xương bị nứt sử dụng từ ba đến sáu ngày có thể làm giảm đau hết sung, hoạt huyết tiêm viêm, nối xương nối gân, ba đến bốn bộ dược đạt tiêu chuẩn chữa trị lâm sàng. Nàng đã sớm muốn đem bộ thuốc này cho. Huyền Thiên Minh thử dùng, chỉ là không có cơ hội.

Phượng Vũ Hoành xoay người ra khỏi phòng phẫu thuật, nhanh chóng tìm kiếm trong ngăn tủ...

Lúc Huyền Thiên Hoa tỉnh lại lần nửa thì Hoàng Tuyền vừa vặn bưng đồ ăn vào.

Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, liền cảm thấy giống như mơ một giấc mộng rất dài, mơ tới một nơi kỳ quái, bốn phía được trang trí rất kỳ quái, còn có một loại mùi hương không thể tả được. Phượng Vũ Hoành lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn, dường như lấy thứ gì đó đắp cái chân bị thương của hắn, hắn không thể nào nhìn rõ, mí mắt sụp xuống lại thiếp đi. 

“Bây giờ là lúc nào?” Hắn chỏi người lên từ trên giường hỏi Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền vừa thấy hắn tỉnh lại, đầu tiên là cả kinh, sau đó để thức ăn trên bàn vui vẻ nói: “Tiểu thư nói điện hạ tới buổi trưa mới tỉnh lại, để nô tỳ đi chuẩn bị cơm nước, thật đúng là chuẩn.”

Huyền Thiên Hoa sửng sốt một chút, buổi trưa, hắn vừa mới ngủ thì đã giữa trưa?

Xốc cái chăn ra nhìn cái chân bị thương của mình, cư nhiên thật đúng là bị người ta dùng vải trắng quấn lại, loáng thoáng có mùi thuốc truyền đến, hắn lập tức nghĩ tới cái không gian kỳ lạ trong giấc mơ vừa rồi.

Huyền Thiên Hoa lắc đầu, chỉ nghĩ là mình nằm mơ, chỉ là thực đến nổi đến hắn cũng nhận không ra.

“Điện hạ trước tiên ăn một chút gì đi.” Hoàng Tuyền đưa thức ăn đến trên bàn nhỏ cạnh giường, cẩn thận đặt xuống.

Huyền Thiên Hoa lại không động đũa, chỉ là hỏi nàng: “Tiểu thư các ngươi đâu rồi?”

Hoàng Tuyền đáp: “Ở bên ngoài phụ châm trà ấm. Trận tai nạn tuyết này trong kinh thành làm nhiều dân chúng phải chịu khổ, đặc biệt thành nam và thành bắc. nhà cửa không bền chắc đều bị tuyết lớn đè không ít. Rất nhiều người không có chỗ ở, Bách Thảo Đường chứa một ít, nhưng chung quy cũng có hạn, không thể cứu tất cả, Nhị tiểu thư dựng một cái lều ở bên ngoài, mỗi ngày đều tặng cho người đi đường một chén trà ấm miễn phí, trong chén trà kia cũng cho không ít thảo dược điều dưỡng, ít nhiều cũng có tác dụng.”

Hắn không hỏi lại, cúi đầu ăn cơm, sau khi ăn xong Ì thì kiên trì muốn đứng dậy ra bên ngoài xem thử.

Hoàng Tuyền cũng hết cách, Phượng Vũ Hoành cũng không dặn là không được xuống giường, thậm chí còn để lại một bộ nạng, có nghĩa là ngầm đồng ý cho Huyền Thiên Hoa ra ngoài đi dạo.

Vì thế đưa nạng cho hắn, thuận lợi đỡ người hắn đến ngoài cửa Bách Thảo Đường.

Lúc này Phượng Vũ Hoành đang rót từng chén trà ấm, tiểu nhị Bách Thảo Đường đều giúp đỡ, từng bước từng bước đưa cho dân chúng đang xếp hàng. Những bách tính kia cũng vô cùng tự giác, tự động xếp thành một hàng, nhận được trà thì mang sang cạnh ngồi uống, uống xong đưa lại chén trà về chỗ thu nhận, sau đó sẽ tiếp tục cầm công cụ quét tuyết.

Hoàng Tuyền nói với Huyền Thiên Hoa: “Hiện tại trong thành có rất nhiều người tự nguyện quét tuyết,  những người này hơn phân nửa đều đã từng chịu ân huệ của Bách Thảo Đường, tiểu thư nói không thể ai lo việc nấy, kinh thành là của mọi người, không thể chỉ dựa vào quan phủ quản lý. Những người sau khi gia nhập vào đội quét tuyết đều được tiểu thư hứa hẹn sẽ được Bách Thảo Đường cứu trợ miễn phí một lần.”

Trước đây Huyền Thiên Hoa chỉ nghĩ Phượng Vũ  Hoành có y thuật tỉnh xảo, sau này lại cảm thấy nàng ấy cổ quái, nhưng hôm nay lại phát hiện kỳ thực trong lòng nha đầu này lại có chủ ý, làm việc mặc dù lớn gan nhưng. cũng có kế hoạch chu đáo.

Hắn chống gậy tiến lên, đứng ở bên cạnh Phượng Vũ Hoành, nhận cái thìa lớn từ trong tay nàng tiếp tục múc trà ấm, giúp đỡ phát từng chén từng chén.

Dân chúng có người nhận ra hắn, đồn dập quỳ xuống đất hô to thiên tuế, nhưng Huyền Thiên Hoa khoát tay ngăn lại, hắn dùng giọng nói ôn hòa nói với mọi người: “Hôm nay bản vương cùng Tể An huyền chủ chỉ là tiểu nhị của Bách Thảo Đường, nếu các người thật sự muốn ghi nhớ phần ân tình này, thì hãy nhớ đều là Bách Thảo. Đường.” Hắn nói xong, tiếp tục cúi đầu múc trà.

Dân chúng đứng lên, từng cái từng cái cảm động đến tột đỉnh, lãi nhãi không ngừng Bách Thảo Đường cùng với Thuần vương cùng Tể An huyền chủ cũng là Bồ 'Tát sống thế gian này, nếu không có bọn hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người chết cóng?.