Thần Y Độc Phi

Chương 363: Đó là đương nhiên




“Tuyệt đối không được!” Phượng Cẩn Nguyên ngay lập tức trở mặt: “Nói đi nói lại thì ngươi vẫn để ý tới Phượng phủ? Trong phủ có bao nhiêu người ngươi có biết không? Ngươi lấy Phượng phủ đi rồi thì bọn họ phải làm sao? Tổ mẫu ngươi thương ngươi như thế sao ngươi không suy nghĩ cho người?”



Phượng Vũ Hoành nhìn người phụ thân trước mắt đang tức giận đến đỏ cổ, đặc biệt buồn bực hỏi hắn: “Hóa ra phụ thân không định trả một trăm vạn lượng này à?”



“Sao ta lại không trả? Lúc nào nói là không trả hả?”



“Nếu đã trả, thì phụ thân lo Phượng phủ làm gì? Lúc. phụ thân trả ngân lượng, ta trả lại khế đất, hai bên song phẳng, không ai nợ ai, không phải sao?”



“Chuyện này..” Phượng Cẩn Nguyên bị lời nói của nàng ngăn lại, nói cho cùng cũng có lý. Nhưng dù nói thế nào, bắt hăn lấy khế đất của Phượng phủ làm đặt cọc, vẫn là làm khó hắn. “Ngươi đổi điều kiện khác đi, khế đất thì không được."



Phượng Vũ Hoành than nhẹ, nói: “Xem ra, phụ thân không có ý trả lại số ngân lượng này, bằng không sẽ không tính toán như thế. Đúng là tổ mẫu thương A. Hoành thật, A Hoành sao có thể lấy chỗ ở của người được? Chỉ là sợ Cửu điện hạ hỏi tới một trăm vạn này, thì †a còn có đường trả lời.”



Phượng Cẩn Nguyên không nói, nhìn về phía Phượng phủ bắt đầu suy nghĩ. 



Một trăm vạn lượng chẳng phải là con số nhỏ, tuy nói Thẩm gia trước đây đã cho Phượng gia rất nhiều ngân lượng nhưng vẫn không thể so sánh Phượng Vũ Hoành với Thẩm gia. Thẩm gia là người làm ăn, vốn đại tài khí thô, mà Phượng Vũ Hoành nói đúng, ngân lượng của nàng tất cả là từ Ngự vương phủ, vạn nhất người ta tính toán thì quả thật là không tốt. Huống chỉ, một khi làm lớn chuyện, hắn không thể nói là hän mượn một trăm vạn cho Tam Hoàng tử dùng chứ?



Vừa nghĩ như thế, cũng hạ quyết tâm, thu hồi lại ánh mắt rồi gật đầu, nói: “Được rồi, phụ thân đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải bảo đảm ngày sau khi ta trả ngươi ngân lượng, ngươi phải trả khế đất lại.”



“Một lời đã định!” Phượng Vũ Hoành lộ ra mặt cười: “Nếu phụ thân không yên tâm, có thể đem giấy nợ đến quan phủ lập án sẵn.”



“Không cần.” Phượng Cẩn Nguyên vung tay lên, xoay người vào trong nhà: “Bây giờ ta viết giấy cho ngươi, khế đất thì ở Tùng viên, chốc nữa ta sẽ đi lấy mang tới cho ngươi, tới lúc đó thì giao ngân lượng cho ta là được.”



“Đó là đương nhiên.” Phượng Vũ Hoành nhìn Phượng Cẩn Nguyên viết giấy nợ cùng lăn dấu tay, lúc này mới gật đầu: “Nữ nhi sẽ ở đây chờ phụ thân mang khế đất trở lại.”



Phượng Cẩn Nguyên không nói gì nữa nhưng cất rất kỹ giấy nợ vào trong người, rồi mang theo người hầu rời khỏi. 



Thấy hai người hắn đã đi xa, Vong Xuyên lúc này mới bội phục mở miệng khen: “Nô tỳ thật là bội phục tiểu thư, bên ngoài xử lý đông tai là dùng một trăn vạn lượng của Phượng Trầm Ngư. Bây giờ Phượng tướng mượn một †răm vạn lượng vẫn là dùng ngân lượng của Phượng Trầm Ngự, xài đi xài lại, tiểu thư ngài chẳng bỏ ra đồng nào, còn kiếm được lời.”




Phượng Vũ Hoành gật đầu: “Đương nhiên.”



“Tại sao tiểu thư lại muốn nhiều ngân lượng như vậy?” Vong Xuyên không hiểu, Đồng Sinh Hiên không thiếu tiên a, Ngự vương phủ lại càng không thiếu tiền a?



Phượng Vũ Hoành bất đắc dĩ cười khổ: “Bởi vì Hoàng thượng ban cho ta đất phong, thế nhưng ta nghe Thất ca nói, trừ phi ta định cả đời này không tới đó, bằng không †a nhất định phải dùng một món tiền lớn để bù vào." Nói rồi lại nghĩ: “Cái quặng mà Tam điện hạ tặng cho sắp tới cho người qua nhìn thử một chút. Chuyện này ta cũng không hiểu lắm, chờ Huyền Thiên Minh quay trở lại, ngươi nhắc ta nói hắn phái người đến trông coi.”



'Vong Xuyên gật đầu: “Nô tỳ nhớ rồi. Kỳ thực cái quặng đó tiểu thư không cần quá bận tâm, Tam điện hạ kinh doanh nó đã nhiều năm như vậy, cũng sớm tạo thành nề nếp, cho dù không ai quản thì nó cũng sẽ tự phát triển.”




Lúc này Phượng Vũ Hoành mới yên lòng lại.



Sau một canh giờ, Phượng Cẩn Nguyên lần nữa trở lại, tự mình giao khế đất Phượng phủ và tờ biên nhận cho Phượng Vũ Hoành, Phượng Vũ Hoành mang một trăm vạn lượng bằng ngân phiếu đưa cho hắn.



Hai người đồng ý là ngày Phượng Vũ Hoành cập kê sẽ mang mọi thứ giải quyết sòng phẳng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Sương đến trước mặt Phượng Vũ Hoành nói với nàng: “Phượng phủ cho người qua thỉnh tiểu thư đến Thư Nhã viện một chuyến, nói là Phượng lão gia cho mời tất cả mọi người đến có chuyện muốn thông báo.”



'Vong Xuyên nhanh chóng lấy một cái áo khoác thật dày phủ thêm cho nàng: “Bên ngoài càng ngày càng lạnh, tiểu thư cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”



Hai người một trước một sau ra khỏi Đồng Sinh Hiên, bởi vì Đồng Sinh Hiên ở khá xa, vốn tưởng rằng nàng là người đến chậm nhất, không nghĩ tới, Hàn thị cùng Phấn Đại đến muộn hơn nàng một nén nhang.



Phượng lão thái thái đã ngồi ở trên ghế, chỉ là Triệu ma ma vẫn phải đỡ, phía sau còn có lót hai cái gối cứng.