Thần Y Độc Phi

Chương 367: Đệ tử xin ghi nhớ




Ngày cuối cùng trước khi đi Bắc giới, Phượng Cẩn Nguyên ở trong viện của Hàn thị.



Phượng Phấn Đại nhìn trong phòng Hàn thị ban ngày mà nến hồng còn cháy, biết chuyện đã thành, chỉ còn chờ bụng Hàn thị phấn đấu một chút, chẳng những phải mang thai, mà còn phải là nam hài.



Chỉ là thái độ của Trâm Ngư đối với Phượng Vũ Hoành làm nàng không hiểu được, mà chuyện gì không hiểu được thường sẽ khiến người ta lo lắng.



Người lo lắng không phải chỉ có mình nàng, còn có Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên đột nhiên đến viện của Hàn thị, điều này làm Kim Trân cảm thấy bất ngờ, nàng thậm chí còn nỗ lực để Mãn Hỉ đi mời Phượng Cẩn Nguyên, chỉ là Mãn Hỉ ngay cả sân ở viện của Hàn thị còn không vào được, chắc chắn là do Phấn Đại an bài cho hạ nhân ngăn lại.



Kim Trân cảm thấy lo lắng, nàng có thể đặt chân vào Phượng phủ chính là nhờ sự sủng ái của Phượng Cẩn Nguyên, thậm chí đối với sự bảo vệ của Phượng Vũ Hoành cũng là do nàng có thể làm lung lay quyết định của Phượng Cẩn Nguyên. Nếu có một ngày nàng bị thất sủng thì nàng cũng không biết nàng sẽ lấy tư cách gì đứng bên cạnh Phượng Vũ Hoành.



Nếu như thế thật, nàng sẽ hoàn toàn không có được sự che chở của Phượng Vũ Hoành, cũng không lôi kéo. được Phượng Cẩn như thế sẽ mất đi sự sủng ái của Phượng Cẩn Nguyên, như thế sẽ không được Phượng Vũ Hoành chống đỡ. 



Kim Trân cảm thấy bản thân như đang bị vây trong một cái vòng lẩn quẩn không đi ra được, nàng càng nghĩ càng thấy không ổn, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.



Mãn Hỉ hỏi nàng: “Có muốn đi nói với Nhị tiểu thư không?”



Kim Trân giật mình, vội vàng nói: “Không cần! Tuyệt đối không nên! Chờ một chút, biết đâu lão gia chỉ vì muốn tìm một chút mới mẻ, dù sao ngày mai cũng sẽ đi, khi quay về chắc đã quên Hàn thị.”



Mãn Hỉ không nói gì nữa, nàng có thể hiểu được Kim Trân, cứ nghĩ ngày mai Phượng Cẩn Nguyên đã đi, cũng không nghĩ nhiều thêm nữa. Dù sao Hàn thị dùng cả đêm công phu cũng không thể nào lưu được một người nhất định phải đi.



'Vong Xuyên trước khi trời sáng đã quay trở lại Đồng Sinh Hiên, trong lòng nàng luôn nghĩ tới việc Phượng Vũ Hoành muốn đi đại doanh, nên mau chóng hồi phủ, vừa về tới đã hỏi: “Tiểu thư, khi nào chúng ta lên đường?”




Phượng Vũ Hoành đã đổi chủ ý: “Không đi nữa. Từ kinh thành đến đại doanh, cả đêm căn bản không ởi nổi, ngày mai Phượng Cẩn Nguyên phải đi rồi, ta chí ít cũng phải có mặt.”



'Vong Xuyên gật đầu: “Thất điện hạ cũng nói như vậy, nhưng điện hạ cũng nói không tiện ngăn cản tiểu thư, cho nên nếu tiểu thư vẫn nhất quyết muốn đi thì điện hạ sẽ tự mình cho người hộ tống tiểu thư.” 



Phượng Vũ Hoành cười cười: “Có khi nào ta yếu đuối như thế đâu, thương thế của Thất ca đỡ hơn chút nào chưa?”



“Lúc đi đứng cũng không còn khó khăn nữa.” Vong Xuyên nói cho nàng biết: “Thất điện hạ nói thuốc của tiểu thư quá thần kỳ.”



Nàng không nói thêm nữa, biết vết thương ở chân Huyền Thiên Hoa tốt hơn là được rồi, về phần chủ đề của thuốc, nàng luôn cố gắng tránh nói tới.




'Vong Xuyên cũng biết thức thời mà ngậm miệng lại, đi theo bên cạnh Phượng Vũ Hoành một thời gian dài, càng cảm giác được tiểu thư nhà nàng có rất nhiều bí mật. Những bí mật như vậy nhất định sẽ có người khác muốn tìm hiểu nhưng chẳng phải nàng, có thể là người muốn đối phó với tiểu thư nàng hoặc cũng có thể là muốn làm bạn với tiểu thư nàng.



Ngày kế giờ Thìn, mọi người Phượng gia đưa Phượng Cẩn Nguyên rời phủ.



Bởi vì lão thái thái không thể đi lại, cho nên Phượng Cẩn Nguyên đến Thư Nhã viện bái biệt lão thái thái rồi đi trở ra.



Đoạn đường này, Hàn thị thân mật đi bên cạnh Phượng Cẩn Nguyên, không giống trước kia, cười cười kiều mị, hai cánh tay cầm chặt lấy tay áo Phượng Cẩn Nguyên, toàn thân dường như không có xương dựa hoàn Toàn vào. 



Phượng Phấn Đại bám sát sau lưng hai người, trên mặt mang theo nụ cười khó che giấu, ánh mắt cuối cùng nhìn về phía Hàn thị có chút ấm áp.




Phượng Cẩn Nguyên cũng không cao hứng lắm, còn có vẻ không kiên nhẫn lắm, nhưng cũng không đẩy Hàn thị ra, chỉ là để nàng tùy ý dựa vào cánh tay hắn. Chỉ là lúc nhìn qua Kim Trân trong mắt hắn có chút hổ thẹn, đặc biệt là khi thấy hai hốc mắt Kim Trân sưng đỏ làm hắn đau lòng không thôi.



'Trưa hôm qua, hắn cũng không biết làm thế nào, khi ấy vừa nhìn thấy Hàn thị thân mặc hồng y năm đó lần đầu gặp, nhất thời trong lòng không kiềm chế nổi kích động, để nàng lại trong phòng sách bên trong Tùng viện trong chốc lát, chẳng ngờ Hàn thị mời hắn đến viện riêng dùng cơm trưa hắn cũng gật đầu đáp ứng. Ai biết được vừa vào gian phòng của Hàn thị, cơm trưa còn chưa dùng xong, hắn lại xem Hàn thị như cô dâu nhỏ. Tâm tư căn bản không thể lắng xuống, chỉ muốn hảo hảo yêu thương nàng.



Mà lần yêu thương này, liền trực tiếp qua đêm trong phòng nàng, đến sáng nay tỉnh lại mới phát hiện Hàn thị đang như trước kia dính chặt bên người mình, Phượng Cẩn Nguyên mới bắt đầu cảm thấy hôm qua kích động quả thực chẳng hiểu là tại sao.



Nhưng tốt xấu trải qua đêm qua, quan hệ của hai người cũng hòa hoãn không ít, hơn nữa mới sáng sớm Hàn thị đã nước mắt như mưa nói có bao nhiêu nhớ hắn, suy nghĩ sẽ hầu hạ hắn tốt ra sao, hắn thì lại nhớ tới đêm qua nữ nhân này ra sức lấy lòng hắn như thế nào cũng với những năm tháng ân ái trước đây của hai người. Hắn không cách nào bỏ mặc Hàn thị thế là ôm người vào trong lòng an ủi, hai người cũng coi như chính thức làm lành.



Nhưng bây giờ ra sân gặp được Kim Trân, Phượng Cẩn Nguyên lại bắt đầu ảo não về hành vi hôm qua.



Một đoàn người đi thẳng đến cửa Phượng phủ, 'Thẩm Thanh đã sớm đứng chờ để tiễn Phượng Cẩn Nguyên.



Phượng Cẩn Nguyên thấy hắn, cuối cùng cũng tìm được lý do đẩy Hàn thị ra, sau đó nhanh chân đi tới †rước mặt Thẩm Thanh, nói: “Thanh nhi, nhất định phải hảo hảo trau dồi, cứ yên tâm ở lại, không cần quan tâm những chuyện khác, thi đình mùa xuân năm sau đối với ngươi mà nói mới là sự ưu tiên hàng đầu, biết không?”



Thẩm Thanh hướng Phượng Cẩn Nguyên khom người thi lễ: “Thanh nhỉ nhớ, cô...” Hắn vừa định gọi dượng thì thấy trên con đường nhỏ thông với Đồng Sinh Hiên, Phượng Vũ Hoành mang theo hai nha hoàn đang chầm chậm đi về phía này, làm hắn sợ đến nhanh chóng. sửa lại: “Đệ tử xin ghi nhớ.”