Thần Y Độc Phi

Chương 397: Trong cung có người tới




Tưởng Dung đứng dậy, không ngẩng đầu, cúi người hạ bái trước âm thanh kia: “Tưởng Dung gặp qua Thuần Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế.”



Huyền Thiên Hoa tiến lên đưa tay đỡ nàng, vẫn là âm thanh ấm áp như vậy nói: “Đều là người nha, không cần đa lễ.” Hắn nhìn ra Tưởng Dung có chút sợ sệt, cũng không hàn huyên quá nhiều, chủ động hỏi: “Có phải vì chuyện của Nhị tỷ ngươi mà tới không?”



“Ân.” Tưởng Dung gật đầu, cuối cùng cũng có gan ngẩng đầu lên: “Nhị tỷ nói là tiến cung để thỉnh tội, người trong nhà đều không yên lòng, tổ mẫu bảo Tưởng Dung nhất định phải đến tìm điện hạ để hỏi thăm thử. Tưởng Dung biết là có chút thất lễ nhưng là lệnh của tổ mẫu, Tưởng Dung... không thể không nghe theo.”



“Không có chuyện gì.” Huyền Thiên Hoa ra hiệu cho. nàng ngồi xuống, chính mình cũng ngồi xuống vị trí chủ vị: “Không tính là thất lễ, ta cùng với Minh nhi là huynh đệ, ngươi cùng A Hoành là tỷ muội, đến chỗ ta hỏi thăm cũng là việc nên làm.” Huyền Thiên Hoa rất ít khi ở trước. mặt người khác tự xưng là bổn vương, trừ phi hẳn có ý nhắc nhở người khác thân phận của mình, còn lại đa phần sẽ nói chuyện như trong nhà, rất nhanh có thể để dối phương bỏ bớt tâm tư khẩn trương.



Tưởng Dung nghe hắn nói thế trong lòng thoáng yên †âm, chính mình cũng không còn thấy còn khẩn trương, nhưng lo lắng cho Phượng Vũ Hoành lại ập đến —— “Điện hạ, Nhị tỷ sẽ không có việc gì chứ? Hoàng thượng có tức giận hay không? Sẽ phạt nàng không? Điện hạ, chuyện này cũng không thể trách Nhị tỷ, thương thế của Cửu điện hạ quá nặng, lại lâu như thế nên trị không hết cũng là hợp tình hợp lý! Điện hạ có thể thay tỷ ấy cầu tình không? Thỉnh hoàng thượng...Đừng trách phạt nàng! Hay chỉ phạt bạc thôi?” Nàng càng nói trong lòng càng



biết rõ, cửu ngũ chí tôn đường đường nổi giận, sao chỉ có thể phạt chút bạc.



Huyền Thiên Hoa bật cười, cũng không nói là có giúp hay không, chỉ nói với nàng: “Ngươi nên tin tưởng Nhị tỷ mình chứ!”



“A." Tưởng Dung hơi run: “Làm sao tin đây? Chính Nhị tỷ thừa nhận là không thể trị tốt cho chân của Cửu điện hại”



“Có trị tốt không là một chuyện, có bị phạt hay: không lại là một chuyện khác. Có nhiều lúc, chuyện ngươi nghe được chưa chắc là sự thật, cũng có nhiều lúc, chuyện xảy ra cũng không giống nó thể hiện.”



Tưởng Dung triệt để hồ đồ rồi, nàng phát hiện mình hoàn toàn không nghe hiểu những lời Huyền Thiên Hoa đang nói. Đó giờ nàng vẫn ao ước có thể như Nhị tỷ cười nói bình thường với bọn hắn. Bây giừo lại hiểu ra, có thể cùng bọn họ nói chuyện, không những cần can đảm mà còn cần có đầu óc. Nhất định là do nàng quá ngu ngốc, nên ngay cả khi nghe chính miệng hắn trả lời nàng còn không hiểu thì khi về phải nói lại thế nào với lão thái thái.



Thấy bộ dáng nàng ẩu não, Huyền Thiên Hoa không khỏi lắc đầu: “Ngươi còn nhỏ, không hiểu cũng là bình thường, nên trách là trách ta không nên nói những lời này với ngươi. Nói chung là ngươi chỉ cần nhớ kỹ, cho dù là thời điểm nào, ngươi chỉ cần tin tưởng Nhị tỷ mình là được rồi."



“Nhưng mà hoàng thượng..."



“Phụ hoàng có thể sẽ không cao hứng, nhưng cũng không tới mức làm khó đâu.”



“Ây” Tưởng Dung than nhẹ một tiếng, đứng dậy, hướng Huyền Thiên Hoa hành lễ, nói: “Cảm ơn Thất điện hạ giải thích nghi hoặc, tuy Tưởng Dung nghe không quá hiểu, nhưng chốc lát quay về vẫn có thể thuật lại cho tổ mẫu nghe.”



Huyền Thiên Hoa khó giải: “Chốc lát? Ngươi còn định đi đâu?”



“Tưởng Dung muốn đến cửa cung chờ Nhị tỷ.”




“Thôi.” Huyền Thiên Hoa lắc đầu bất đắc dĩ, cũng đứng lên: “Đi thôi, ta đi chung với ngươi một chuyến.”



Lúc ra khỏi Thuần Vương phủ, Tưởng Dung ngồi cùng xe ngựa với Huyền Thiên Hoa, mà chiếc xe ngựa kia của Phượng gia lại chầm chậm đi theo phía sau.



Đoạn đường này, tâm trí Tưởng Dung rối loạn, chốc chốc lại nghĩ về Huyền Thiên Hoa, chốc chốc lại ngẫm về Phượng Vũ Hoành, khuôn mặt nhỏ nhắn quấn quýt, làm Huyền Thiên Hoa mấy lần nhìn qua đều bật cười.



Mà vào giờ phút này ở Phượng phủ, trong lòng mọi người đều rối loạn tùng phèo, cũng không ai biết chuyến này Phượng Vũ Hoành vào cung đến bao giờ mới trở về, thời điểm trở về nàng sẽ mang theo tai họa gì.




Gần chiều tối, có nha đầu vội vã đi đến Thư Nhã viện truyền lời, còn không chờ nàng mở miệng, lão thái thái liền hỏi với âm thanh run rẩy: “Phải chăng người trong cung đến?”



Nha đầu kia sửng sờ: “Làm sao lão thái thái biết?”



“Xong!” Chén trà trong tay lão thái thái thoáng cái liền rơi xuống đất, cả giọng nói cũng thay đổi hẳn: “Ta biết ngay! Lúc trước hoàng thượng căm hận Diêu gia như thế, làm sao có thẻ tự nhiên đổi tính đối tốt với A Hoành như thế. Bây giừo xem ra, tất cả đều vì đôi chân của Cửu điện hạ!"”Hoàng thượng chẳng qua là muốn A Hoành chữa chân cho Cửu điện hạ nên mới ban nhiều ân đức như thế. Hiện tại hay rồi, A Hoành không thể chữa chân cho Cửu điện hạ, tai họa cũng theo tới rồi!”



Thấy lão thái thái như thế, Triệu ma ma nhanh chóng tiến lên khuyên giải, nha đầu kia tới truyền lời bị lão thái thái làm cho ngây ngốc tại chỗ, chẳng hiểu bà đang nói gì, sững sốt một hồi lâu mới hỏi: “Lão thái thái đang nói gì vậy?”



Triệu ma ma nghe ra có chỗ không đúng, lập tức hỏi một câu: “Ngươi nói trong cung có người tới, đó là ai?”



Tiểu nha đầu đáp: “Là hai ma ma, bọn họ nói là do Chu phu nhân lời đến, phụng chỉ của Hoàng hậu nương nương, đến phủ để dạy quy củ cho Tứ tiểu thư.” 



“Hả?”Vẻ mặt như đưa đám của lão thái thái trong nháy mắt iền thay đổi: “Ngươi nói cái gì?”



Nha đầu kia lại nói: “ Là hai ma ma trong cung đến để dạy quy củ cho Tứ tiểu thư, đã đưa người vào trong chờ rồi, nói là trước tiên thỉng an lão thái thái, sau đó thì đi gặp Tứ tiểu thư.”