Thần Y Độc Phi

Chương 406: Sủi cảo ăn thật ngon




Chương Viễn tự nhiên hiểu rõ lời của hoàng đế “Nàng” ám chỉ ai, vì thế vội vàng nói:



“Vân Phi nương nương luôn không để ý tới việc trong triều, huống chỉ, chủ ý này là Cửu hoàng tử ra, trước đó chắc chắn điện hạ cũng đã nói qua với nương nương.”



'Thiên Vũ gật gật đầu, nhưng lại than thở một tiếng,



“Trẫm thật đúng hi vọng nàng có thể giận dữ lao ra khỏi Nguyệt Hàn cung tìm trẫm tính sổ, như vậy có thể gặp lại nàng một lần, có lúc chỉ cảm thấy cho dù là đánh một trận, cũng mạnh hơn phải chờ đợi thế này.”



Trong Nguyệt Hàn cung, Huyền Thiên Hoa đang ở dưới Quan Nguyệt lâu nhẹ tấu một khúc { Nguyện Vô Ưu ) để an ủi Vân Phi đang nhắm mắt dưỡng thần.



Huyền Thiên Minh đang làm ổ trên ghế đệm, cắn một quả lê mọng nước.



Không lâu lắm, có cung nữ tiến đến phía trước, đến bên người Huyền Thiên Minh thì thầm vài câu, chợt nghe Huyền Thiên Minh hỏi: “Nhanh như vậy đã tan triều? Còn tưởng rằng lão gia hoả phải trò chuyện phiếm trong chốc lát."



Á Nguyện Vô Ưu } của Huyền Thiên Hoa đang tấu đến chỗ chập chùng, bỗng một âm cao nhảy lên, như minh châu toả sáng, trong trẻo xao động lòng người.



Vân Phi chậm rãi mở mắt ra, nhìn hai huynh đệ, âm trầm nói. 



“Con dâu kia của Bản cung đã lâu không đến đây rồi.



Huyền Thiên Minh lại cắn ngụm lê, trả lời nàng.



“Còn không phải trốn ở trong phủ giả gấu sao. Tối hôm qua đưa sủi cảo tới cho người, có ăn ngon không?”



Vân Phi gật đầu,



“Sủi cảo ăn thật ngon.”



“Nàng tự tay làm đó.”



Vân Phi tiện tay cầm gương nhỏ bên cạnh lên.



“Nha đầu kia luôn có trò mới, y hệt tấm gương này, soi bóng tựa như người thật, lần đầu xoi khiến bản cung còn tưởng rằng gặp được yêu nghiệt.”



Động tác trong tay Huyền Thiên Hoa liên tục, lại đánh ra một cái âm cao, đồng thời nói.



“Mẫu phi, làm gì có người nói mình là yêu nghiệt.” Vân Phi cười khanh khách.



“Hoa nhỉ quả thật biết chọc mẫu phi hài lòng. Chẳng qua nói tới sủi cảo kia, các ngươi cũng đều ăn rồi chứ? Mùi vị đó thật là còn ngon hơn đầu bếp trong cung rất nhiều. Tòa hoàng cung này, càng ngày càng không hợp ý, cả bữa cơm cũng làm không được.” 




Nàng nói mang theo cảm thán, giống như lơ đãng, cũng không biết nếu đổi thành phi tử khác nói, một trăm cái đâu cũng không đủ chém.



Huyền Thiên Minh cũng kéo khóe môi gợi lên nụ cười xấu xa nói:



“Nói ra thì, hoàng vị đáng ghét kia con cũng không nguyện ý muốn, nhưng mà có nó, sẽ tốt hơn cho người.”



“Ta không cần con quản.”



Vân Phi cười càng tà hơn hắn.



“Lão gia hoả ngày nào đó quy thiên, bản cung đã cũng không tiếp tục trong cung này đợi, đến lúc đó tiêu dao khoái hoạt, ai còn muốn đi theo các ngươi tiếp tục chịu tội.”




Huyền Thiên Hoa đàn tấu khẽ cười.



“Cũng tốt.”



“Ai cũng không dựa dẫm được, các ngươi quản tốt bản thân là được, các con của lão gia hoả kia không một đứa nào khiến cho người bớt lo, hai huynh đệ các ngươi vẫn nên cẩn thận hơn tý, đừng để bị người mưu hại.”



“Người cũng đừng lo lắng.”



Huyền Thiên Minh khuyên nàng,



“Không có chuyện gì cứ soi gương nhiều, nhìn chút xem trên mặt có sinh ra nếp nhăn nào không.” Vân Phi liếc hắn một cái, giận đến tái mặt.



“Cái chân và khuôn mặt này, bản cung nhìn luôn không thoải mái.”



Rốt cục, Nguyện Vô Ưu ) kết thúc, một chút dư âm cuối cùng qua đi.



Huyền Thiên Hoa nhìn hai người nói: “Minh nhi hôm qua còn nói, bộ mặt này rất dễ nhìn.”



“Còn không phải bản cung sinh ra hắn có gương mặt đẹp như vậy.”