Trong đó, người bị xem là cái đinh trong mắt đương nhiên chính là Hạ Cơ Uyển.
Hạ Cơ Uyển đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, quay đầu lại hỏi: “Chú hai, chú còn chưa nghĩ ra biện pháp nào sao? Cháu không thể chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa đâu! Cứ tiếp tục như vậy thì danh tiếng của cửa hàng Bách Thảo sẽ càng ngày càng đi lên mất! Có người nói rằng Thần y của cửa hàng Bách Thảo không những có thể chữa khỏi cho ông La, mà còn có thể chữa khỏi cho những bệnh nhân mà Tập đoàn Vạn Nam chúng ta không thể chữa trị được nữa đấy!”
Hạ Nhạc Khánh nhớ lại tình cảnh mấy ngày trước, ông ta đã quỳ gối xuống trước mặt Trần Hạo Hiên mà anh vẫn thờ ơ chẳng chút cảm xúc, cơn tức nén ở trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ.
“Cơ Uyển à, cậu ta có thể chữa khỏi cho ông La đó là vì bản thân ông La không có bệnh. Ông La là Thánh Y, còn cần người khác chữa trị cho à? Về phần những bệnh nhân mà chúng ta không chữa trị được ấy, tất cả đều là do sơ suất của cháu! Sao cháu lại không nghĩ tới chuyện Trần Hạo Hiên cũng biết một chút y thuật cơ chứ? Dù sao thì Thiên Huyền Châm Pháp cũng là do mẹ cậu ta để lại, sao cậu ta lại không biết cơ chứ!”
Lúc này, Hạ Cơ Uyển chẳng có tâm trạng gì cả, cô ta chỉ nói: “Chú hai, bây giờ không phải là lúc để nói những lời này đâu.”
Hạ Nhạc Khánh nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng co giật một cái, nói: “Yên tâm đi, chú đã chuẩn bị đủ người rồi. Nếu cậu ta muốn đưa cửa hàng Bách Thảo vươn lên đứng đầu ở thành phố Ninh Hạ này, vậy thì để xem thử xem cậu ta có năng lực đón đỡ chiêu này của chú hay không!”
Sau đó, Hạ Nhạc Khánh ghé vào tai Hạ Cơ Uyển thì thầm gì đó.
Sau khi nghe chú hai nói xong, trên khuôn mặt rầu rĩ của Hạ Cơ Uyển rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
Nếu đã muốn làm lớn chuyện lên, vậy thì để cho giới Đông y ở thành phố Ninh Hạ chôn cùng với cửa hàng Bách Thảo luôn đi!
Đêm hôm đó, Tập đoàn Vạn Nam đưa ra một tuyên bố, đó là: ‘Kể từ hôm nay, Tập đoàn Vạn Nam sẽ đầu tư tám mươi phần trăm kinh phí để nghiên cứu Tây y. Đông Y không những không thể cứu người, mà còn hại nước nữa.’
Trong nhất thời, những người có đam mê với Đông y đều vô cùng phẫn nộ.
Nhưng ngay sau đó, lại có một tin tức khác truyền ra.
Đội ngũ y tế của phương Tây có ý định đến Long Hoa, bọn họ không phải đến để thăm hỏi mà là đến để thi đấu! Bọn họ muốn tắm máu toàn bộ giới Đông y!
Dư luận xôn xao không ngừng, chuyện Tây y mò đến Long Hoa đòi tắm máu giới Đông y không chỉ lưu truyền ồn ào trong thành phố Ninh Hạ nữa, mà còn khiến tất cả những người dân của Long Hoa trở nên hoảng loạn.
Phía bên trên lập tức liên lạc với Tây Vương ở tỉnh Hà Bảo, ông Bàng đích thân ra lệnh: “Tây Vương, anh hãy tập hợp tất cả các bác sĩ Đông y lại để ngăn cản đám Tây y đi! Mặc dù Tây y rất mạnh, nhưng cũng không thể để cho bọn họ hung hăng ngang ngược như thế được!”
Tây Vương nhấp một ngụm trà, cười nói: “Ông Bàng, chuyện này cần gì phải lo lắng chứ? Ông đã quên rằng có ai ở thành phố Ninh Hạ rồi à? Là Thần y vĩ đại Trần Thái Cực đấy! Dưới gầm trời này ai mà dám tắm máu Đông y trên địa bàn của anh ta cơ chứ.”
Ông Bàng lại càng lo lắng hơn, nói: “Tôi chỉ sợ Trần Thái Cực không chịu ra tay thôi.”
Tây Vương hoàn toàn không lo lắng chút nào, cực kỳ nhàn nhã thoải mái. Ông ta nói: “Ông Bàng, nhà họ Trần đời đời ẩn cư nơi núi rừng hoặc là ngao du khắp bốn phương trời, không màng đến công danh lợi lộc. Nhưng mà, nếu nói đến ai là người đã bảo vệ y thuật cổ hàng trăm ngàn năm nay, nhà họ Trần đứng thứ hai không ai dám nhận đứng thứ nhất đâu.”
Nghe vậy, ông Bàng mới hối hận cảm thán: “Là do tôi lo lắng quá. Xem ra, chuyến này Tây y chỉ tự rước lấy nhục mà thôi!”
Mặt khác, một giờ trước, Phương Hy Văn nói với Trần Hạo Hiên là em họ Vương Đào của cô sẽ đến thành phố Ninh Hạ để tham dự lễ cưới của bọn họ.
“Chiều nay tôi bận rồi, anh đi đón em ấy nhé.”
“Em họ của em à?”
“Ừm, con gái của dì tôi. Con bé lớn lên ở Bảo Hà, được nuông chiều từ bé, tính tình không được tốt cho lắm, có thể sẽ gây khó dễ cho anh đó.”
Nghe bảo phải đi đón em vợ, Trần Hạo Hiên hoàn toàn không có ý kiến gì, ngược lại, Phương Hy Văn còn phải toát mồ hôi thay cho anh nữa cơ.
Sau khi giải quyết xong công việc, Trần Hạo Hiên đi tới trạm xe lửa.
Ngày hè nắng chói chang, bên ngoài trạm xe lửa có hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đứng cạnh nhau, một người mặc váy xếp ly, rất có khí chất thần tiên, người còn lại thì mặc quần đùi và áo ngắn lộ eo, vừa gợi cảm lại vừa tinh nghịch.
“Vương Đào, sao chị cậu còn chưa tới?” Cô gái trẻ mặc váy xếp ly màu trắng hỏi.
Vương Đào nhún nhún vai, nói: “Hôm nay chị tớ không rảnh, bảo anh rể tới đón tớ. Tớ nói cậu nghe nhá, hồi trước anh rể tớ đã cưỡng bức chị tớ đó! Hơn nữa lại còn ở ngay trong đám cưới của anh ta với vợ cũ nữa chứ, loại người này đúng là ghê tởm. Đợi đến tí nữa, hai chúng ta nhất định phải chỉnh anh ta một trận, giúp chị tớ giải tỏa cơn giận!”
Trên mặt cô gái trẻ mặc váy xếp ly tràn đầy vẻ khinh thường, nói: “Lại còn có loại đàn ông như vậy nữa cơ á?”
Cô ta vừa mới dứt lời, thì ở phía bên kia, Trần Hạo Hiên đã đến bên ngoài trạm xe lửa rồi. Anh cầm tấm ảnh chụp trong tay, cẩn thận so sánh, sau khi xác nhận đó chính là Vương Đào thì đi qua bên này, hỏi: “Em là Vương Đào à?”
Vương Đào ngẩng đầu nhìn Trần Hạo Hiên, khinh thường nói: “Uyển Nhi, chính là anh ta... Một nhân vật tai to mặt lớn ở thành phố Ninh Hạ, một tên tội phạm hiếp dâm mà không bị bắt.”
Trần Hạo Hiên: “...”
Quả nhiên, Phương Hy Văn lo lắng cho mình là quá đúng!
Vương Đào nói xong, lại đẩy Phi Uyển Nhi một cái, cố ý nháy nháy mắt. Động tác rất rõ ràng, cô ta còn chưa chửi đủ, muốn kéo đồng bọn chửi chung.
Nhưng mà, Phi Uyển Nhi lại làm thinh. Cô ta lẳng lặng nhìn Trần Hạo Hiên, trong đôi mắt phần lớn là vẻ khiếp sợ và không thể tin được.
“Sao lại là anh ta?” Cô ta không nhịn được mà cúi đầu xuống, nhỏ giọng thì thầm.