Phương Hy Văn lặng lẽ nhắm mắt lại, cứ để cho Trần Hạo Hiên nắm tay mình như vậy.
Đột nhiên cô hơi cử động thân thể, cả người lập tức nghiêng về phía trước. Đôi môi đỏ mọng hôn lên mặt Trần Hạo Hiên.
"Cảm ơn anh có thể trở về đúng lúc, nếu như không có anh, em và con gái thật sự không kiên trì nổi nữa."
"Anh cho em và con gái có một hy vọng mới trong cuộc sống."
Lần này, đến lượt Trần Hạo Hiên sững sờ.
Anh chạm vào nụ hôn ban nãy Phương Hy Văn để lại trên mặt mình, thật lâu sau mới lấy lại phản ứng.
Lúc này ở tập đoàn Vạn Nam, Hạ Cơ Uyển đã giận dữ cả một đêm.
Tóc cô ta bù xù, chẳng khác nào một con quỷ.
"Tại sao?"
"Tại sao lần nàoPhương Hy Văn cũng may mắn như vậy? Tại sao mọi người đều giúp đỡ Phương Hy Văn? Tại sao?”
"Tại sao những gì Trần Hạo Hiên nói, mọi người đều sẽ tin? Anh ta chỉ là một thứ rác rưởi, một thứ rác rưởi mà cháu không cần nữa mà thôi."
Hạ Nhạc Khánh ở bên cạnh có thể cảm giác được cơn tức giận ngút trời của Hạ Cơ Uyển.
Ông ta vội vàng nói: "Cơ Uyển, cháu bình tĩnh."
"Dù sao, trong những năm qua, tập đoàn Vạn Nam đã kiếm đủ rồi."
"Hơn nữa, bây giờ cháu đã sắp kết hôn với một gia đình giàu có, còn sợ chuyện này làm gì."
Hạ Cơ Uyển hoàn toàn không nghe lời của bất cứ kẻ nào. Cô ta dường như nổi điên lên, tất cả đồ đạc đều bị cô ta đập vỡ.
Mọi thứ có thể đập vỡ đều bị cô ta đập xuống đất.
Cuối cùng, có tiếng mở cửa cắt ngang Hạ Cơ Uyển.
Hạ Cơ Uyển nhìn lại, đang chuẩn bị tức giận mắng, là kẻ nào dám tự tiện mở cửa vào.
Ở cửa, xuất hiện người nhà họ Ngô.
Hơn nữa, không phải là cấp dưới của nhà họ Ngô, mà là cô chủ nhà họ Ngô, chị gái của Ngô Vinh, Ngô Lan Hương.
"Chị, sao chị lại tới đây?"
Hạ Cơ Uyển sẽ kết hôn với Ngô Vinh, đương nhiên Ngô Lan Hương cũng trở thành chị chồng tương lai của cô ta.
Ngô Lan Hương hiển nhiên biết chuyện vừa rồi đã xảy ra, cô ta hừ lạnh một tiếng, đi vào bên trong.
"Hạ Cơ Uyển, cô còn hỏi tôi sao?"
"Nhà họ Ngô chúng tôi vốn tưởng cô cũng có chút năng lực."
"Không nghĩ tới, cô lại bị một kẻ vô dụng như vậy chơi đùa."
"Một Phương Hy Văn thu thập không được, còn thiếu chút nữa kéo cả tập đoàn Vạn Nam kéo vào."
Khoảng cách địa vị khiến Hạ Cơ Uyển không dám có chút nóng nảy, ô ta chỉ có thể cúi đầu nghe Ngô Lan Hương mắng.
Ngô Lan Hương mắng xong, ngẩng đầu lên nói: "Chuyện này, nhà họ Ngô chúng tôi đã biết. Tương lai cô sẽ người của nhà họ Ngô, nếu đã muốn gả vào một gia đình giàu có, tốt hơn hết cô nên chú ý tới hình tượng của mình, đừng để cho nhà họ Ngô chúng tôi mất mặt thêm một lần nào nữa."
"Hơn nữa, khi đó cũng sẽ có một nhân vật lớn tới dự hôn lễ của các người."
"Nếu để cho người đó biết, nhà họ Ngộ cưới được một người phụ nữ như cô, thì sẽ nghĩ như thế nào?"
Hạ Cơ Uyển cúi đầu xin lỗi nói: "Chị, em xin lỗi, là em nhất thời nóng vội. Thật xin lỗi."
Hôm nay Ngô Lan Hương đến cũng không phải để kiếm chuyện.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước ngày cưới cô không thể ra khỏi cửa."
"Về phần người phụ nữ Phương Hy Văn này, tôi sẽ đích thân cảnh cáo cô ta."p
"Cô yên tâm, phụ nữ nhà họ Ngô không thể bị người khác bắt nạt. Chẳng qua, thủ đoạn của cô quá đơn giản."
Hạ Cơ Uyển đã nghe nói về Ngô Lan Hương. Người phụ nữ này rất nổi tiếng ở tỉnh Hà Bảo.
Cô ta chính là một doanh nhân ưu tú, chỉ ba năm sau khi đi du học về liền khiến tỉnh Hà Bảo không ngừng nổi sóng to gió lớn. Vô số người đàn ông mạnh mẽ, nhìn thấy Ngô Lan Hương đều phải cúi đầu.
Có người thay mình ra mặt, Hà Cơ Uyển đương nhiên đồng ý.
"Vậy thì cảm ơn chị."
Sau khi Ngô Lan Hương rời khỏi chỗ Hạ Cơ Uyển, liền biến mất không thấy.
Buổi sáng ngày hôm sau Phương Hy Văn lấy lại tinh thần, bắt đầu tìm cách mở rộng cửa hàng Bách Thảo.
Với sự đầu tư của Khương Ôn Thạc, người giàu nhất Ninh Hạ, cùng với danh tiếng hiện tại của cửa hàng Bách Thảo mọi thứ giống như hồ nước chảy thành sông.
Không lâu sau khi Phương Hy Văn khai trương, một vị khách đầu tiên đã đến.
Cô phân công mọi người dọn dẹp sạch sẽ cửa hàng Bách Thảo.
Người đến là Ngô Lan Hương.
Chiếc xe Porsche của Ngô Lan Hương dừng ở cửa ra vào, mọi người đang thu dọn hiện trường chỉ liếc nhìn cô ta rồi rời đi ngay lập tức.