Người nhà họ Ngô, nghe thấy những lời này cảm thấy rất phấn khích.
Trong mắt bọn họ, hiện lên sự bất thường.
Nhà họ Ngô có thể lực lớn mạnh ở tỉnh Hà Bảo, chỉ riêng khu biệt thự đã có hơn mười khu.
Mỗi một khu biệt thự đều có hàng trăm người ở.
Đặt ở bất kỳ nơi nào cũng đều trở thành đại gia tộc hàng đầu.
Mà mười khu biệt thự này của nhà họ Ngô, giống như mười ngọn núi lớn, bảo vệ tỉnh Hà Bảo, đứng trên đỉnh tỉnh Hà Bảo, nhìn ra toàn cảnh tỉnh Hà Bảo.
Tuy nhiên, bất kỳ một khu biệt thự nào của nhà họ Ngô đều không thể khiêu chiến.
Gọi điện thoại xong, Ngô Giang Thành vững lòng tin tưởng.
Ông ta cười lạnh một tiếng, nói với Ngô Lan Hương ở bên cạnh: “Lan Hương, con có biết lai lịch của người này không?”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tính cách của Ngô Giang Thành rất bảo thụ, ở trên đỉnh cao, hành sự vẫn rất cẩn thận.
Ngô Lan Hương đã bị đánh đến mơ màng rồi, vẫn cố gắng nhớ lại nói: “Hình như, là... là người trở về từ Bắc Giới.”
Ngô Giang Thành nghe thấy vậy, càng thêm tự tin: “Mẹ nó, hóa ra là người từ Bắc Giới về. Chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy.”
“Con yên tâm, bố sẽ xử lý tốt cho con.”
Sau đó, Ngô Giang Thành lại gọi điện thoại cho người của Minh Điện.
Ở Bắc Giới có vô số tổ chức trong đó, Minh Điện là tổ chức nằm trong top mười.
Âm thanh ở biển xa, khiến người ta sợ hãi.
Điện thoại vừa được kết nối, người của Minh Điện đã lập tức nghe.
Sau khi nói xong, Ngô Giang Thành càng phấn khích.
“Bố phải xem xem, tên kia rốt cuồng ngông cuồng thế nào.”
Ban đêm gió lạnh.
Người nhà họ Ngô cả ngày đều căng thẳng thần kinh.
Trăng lên ba sào, Trần Hạo Hiên vẫn chưa đến.
Ngô Giang Thành quay đầu nhìn Ngô Lan Hương, cau mày nói: “Con chắc chắn, tất cả các vệ sĩ hôm nay của con đều bị một người đánh bại chứ?”
Ngô Lan Hương gật đầu nói: “Nếu không thì sao? Bố, lẽ nào con tự mình ngã rụng hết răng sao?”
Ngô Giang Thành biết, răng của Ngô Lan Hương rụng hết rồi, có thể tìm nha sĩ làm lại. Nhưng một dùng dao rạch mặt thì khó có thể sửa lại.
Một nhà bọn họ sẽ không có địa vị ở mười hai đỉnh nhà họ Ngô nữa.
Bây giờ, Ngô Vinh không dễ gì mới có thể nổi bật ở nhà họ Ngô, bọn họ không thể để những người trong khu biệt thự khác của nhà họ Ngô nhìn thấy bất kỳ bất thường nào.
Đây cũng là lý do tại sao tối nàay Ngô Giang Thành không liên lạc với những người khác trong nhà họ Ngô.
Đợi cho đến mười hai giờ, Ngô Giang Thành thấy Trần Hạo Hiên vẫn chưa đến.
Ông ta cười nói: “Còn cho rằng là cái thứ lợi hại gì chứ.”
Vừa nói xong ngoài cửa đã vang lên từng tiếng kêu thảm.
Sau đó, vang lên một tiếng nổ lớn…
Cửa lớn nhà họ Ngô, bị đâm hỏng.
Người từ ngoài cửa vào chính là Trần Hạo Hiên và Hồng Thanh Vũ.
Ngô Giang Thành thấy vậy, đập mạnh tay xuống bàn.
“Thiên đường có đường mày không đi.”
“Địa ngục không cửa, mày lại vào.”
Vụt vụt vụt.
Gần như cùng lúc Ngô Giang Thành lên tiếng, tất cả người nhà họ Ngô đều hành động.
Hơn trăm người vùn vụt, đều nhắm về phía Trần Hạo Hiên.
Những người này đều là bảo vệ của nhà họ Ngô.
Trong tay bọn họ đều là súng săn.