Hàn Nguyên Sang đang vô cùng vui vẻ, thậm chí ông ta còn đang ảo tưởng, nên biểu hiện thế nào ở hôn lễ nhà họ Ngô.
Trần Hạo Hiên đạp cửa đi vào, trực tiếp khiến ảo tưởng của ông ta tan vỡ.
Hàn Nguyên Sang từ từ đứng lên, híp mắt.
“Mày là ai? Dám bảo tao không đến hôn lễ nhà họ Ngô, mày muốn chết sao?”
Trần Hạo Hiên đi đến trước mặt Hàn Nguyên Sang chất vấn: “Hôn lễ nhà họ Ngô, tìm ông làm gì?”
Vốn dĩ Hàn Nguyên Sang có chút không vui, nghe thấy lời này trong lòng càng tức giận.
“Nhà họ Ngô tìm tao làm gì, liên quan gì đến mày?”
Trần Hạo Hiên quay đầu tức giận nhìn Hàn Nguyên Sang.
“Ông chỉ cần trả lời, không được hỏi.”
Hàn Nguyên Sang nuốt nước bọt.
Mặc dù ông ta không nhìn ra Trần Hạo Hiên là ai nhưng nhất cử nhất động của Trần Hạo Hiên đều tản ra khí trường cực mạnh.
Hàn Nguyên Sang vậy mà không tự chủ được bị khí trường này chấn động, run giọng: “Nhà họ Ngô bảo tôi đi lo liệu mọi việc trong ngày cưới.”
Nói xong Hàn Nguyên Sang mới không nhịn được hỏi: “Xin hỏi, cậu rốt cuộc là...”
Trần Hạo Hiên gặn dò xong việc lập tức rời khỏi Tuần Thiên Các.
Trước khi rời đi, quay đầu nói với Hàn Nguyên Sang: “Thiên Đao, Thái Cực Hoàng Bào. Người mà mày muốn gặp, đã được gặp trước rồi. Chuyện nhà họ Ngô, tao sẽ đích thân xử lý.”
Một câu nói trực tiếp khiến Hàn Nguyên Sang quỳ xuống.
Người của cả Tuần Thiên Các, đều quỳ xuống.
“Không biết Vương của Thiên Đao ghé thăm, thất lễ vì không đón tiếp từ xa.”
“Xin Vương bớt giận.”
Trần Hạo Hiên sải bước rời đi, tiến đến những nơi khác ở tỉnh Hà Bảo.
Rất nhanh, thế giới ngầm của tỉnh Hà Bảo.
Nơi ở của Hà Nhật Minh, mặc dù trời đã sáng nhưng vẫn ồn ào huyên náo.
Âm thanh ca vũ dâng cao, rầm rộ bên bể bơi.
Cuộc sống như vậy là thứ mà người bình thường không thể đụng đến được.
Hà Nhật Minh ngồi ở giữa bể bơi, nhìn bức thư mời tinh xảo của nhà họ Ngô, nở nụ cười.
Xung quanh có vô số người mẫu, Hà Nhật Minh đều không nhìn lấy một cái.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh.
“Hà Nhật Minh, tao tạm thời không quan tâm đến thế lực ngầm ở tỉnh Hà Bảo.”
“Tao cho mày một con đường rõ ràng, một hôn lễ nhà họ Ngô không được tham gia.”
“Hai, trong vòng một tháng nhất định phải bán đi các thế lực ngầm tỉnh Hà Bảo.”
“Nếu không, đầu mày không thể giữ được.”
Hà Nhật Minh đang vui mừng, lúc này lại bị người ta dội một gáo nước lạnh.
Tất nhiên anh ta không vui.
Hà Nhật Minh đứng mạnh dậy.
Đang chuẩn bị nói đột nhiên, một bàn tay đã ấn anh ta xuống.
Hà Nhật Minh ngưng thần, mở miệng chuẩn bị mắng, nhưng nhìn thấy bóng dáng của Hồng Thanh Vũ.
“Sát thần, Hồng Thanh Vũ.”
“Đại nhân, ngài đích thân đến đây là vì chuyện gì?”
Tất cả mọi người bên cạnh hồ bơi đều ngẩn ra.
Người có thể được loại người vô cùng hung ác như Hà Nhật Minh gọi là đại nhân, tuyệt đối không đơn giản.
Càng khiến bọn họ không dám tin chính là, giọng điệu trầm thấp của Hồng Thanh Vũ nói: “Đừng vội gọi tôi, Vương cũng đến rồi.”
Lúc này Hà Nhật Minh mới nhìn thấy, phía sau Hồng Thanh Vũ vậy mà còn có một người.
Hà Nhật Minh vội vàng quỳ xuống đất, lớn giọng nói: “Trần Vương, ngài yên tâm Hà Nhật Minh tôi dù có gan to như trời, cũng không dám đi tham gia hôn lễ nhà họ Ngô nữa. Chỉ cần một câu của ngài, cho dù hôm đó có chuyện gì núi đao biển lửa, Hà Nhật Minh tôi tuyệt đối không chớp mắt.”
Những người khác bên cạnh hồ bơi của Hà Nhật Minh cũng lần lượt quỳ xuống.
Rất nhiều người đều muốn gặp Trần Vương một lần.
Bây giờ Trần Vương ở trước mặt bọn họ hoàn toàn không cần đến nhà họ Ngô nữa.
Hơn nữa, Trần Vương còn nói không cho bất kỳ ai đến tham gia hôn lễ nhà họ Ngô.
Vào ngày này, trời bắt đầu tối rồi.
Phải thay đổi rồi.