Thần Ý Sát Thủ

Chương 225





“Thiên Đao Vương sao?” Nhan Tuấn Vũ cười lớn, hỏi: “Tây Vương, quanh năm ông đều ở tỉnh Hà Bảo cho nên tôi muốn hỏi ông một chút, ông biết Thiên Đao Vương là ai không? Thiên Đao Vương, chính là người khoác Thái Cực Hoàng Bào, là người đứng đầu Bắc Giới! Ông muốn giúp thằng nhóc này, vì giúp che giấu sự thật anh ta ngụy tạo Mũi tên xuyên mây, mà lôi cả Thiên Đao Vương ra, có phải nhảm nhí quá rồi hay không.”
Vẻ mặt Tây Vương trầm xuống, ông ta lắc đầu bất đắc dĩ.

Người một lòng muốn chết, không thể nào cứu được.
“Giết!” Tây Vương lại ra lệnh một tiếng, mọi người xông đến giết Nhan Tuấn Vũ.
Nhan Tuấn Vũ lắc lắc cái cổ, ánh mắt đỏ bừng.

Anh ta không thể giết Tây Vương, nhưng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu trói đâu: “Nếu Tây Vương động thủ trước, các anh em phải che giấu bản lĩnh đấy.

Để Tây Vương nhìn xem đám người Tây Giới chúng ta ngoài thấy chết không sờn ra, thì cũng không phải người mà quân đội nội địa có thể miệt thị khinh thường được đâu.”
Một tiếng oai nghiêm, người của Tây Giới và người của Tây Vương vậy mà lại thật sự chém giết lung tung.


Hiện trường hỗn loạn vô cùng, cao thủ quay về Tây Giới nhiều vô số, chỉ là chiến thần tổng cộng có ba người, chiến vương trên mười người, chiến tướng lại là vô số.

Có thể không chút khoa trương nào khi nói, Nhan Tuấn Vũ quả thật là chiến thần trẻ nhất, thành công nhất từ trước đến nay của tỉnh Hà Bảo.
Chiến tướng và chiến vương dẫn đầu xung phong, mà trừ Nhan Tuấn Vũ ra hai chiến thần còn lại vẫn còn đứng sững bất động.

Bọn họ vẫn chưa ra tay, bọn họ biết giá trị của bản thân khá cao, nếu chuyện này đến phiên ba chiến thần đồng loạt ra tay, Tây Giới và tỉnh Hà Bảo liền thật sự phải lật mặt với nhau rồi.
Chỉ là bọn họ bàng quan không đến một giây, Tây Vương đột nhiên nhìn Trần Hạo Hiên, nói: “Trần Gia, xin ngài ra tay đi! Lần đầu tiên ba chiến thần Tây giới trở về, cho dù là người quân đội muốn đối kháng với bọn họ, ắt hẳn cũng sẽ có tổn thất.

Mấy năm nay tỉnh Hà Bảo yên ổn, tỉnh Hà Bảo lại là nội địa, chúng tôi đặt tất cả trọng tâm các khoản tài chính lên trên kinh tế, quan đội trong tay có hạn, nếu chết hết ở trong trận chiến này, không thể nào quay về hồi báo được.”
Tây Vương cũng biết Trần Hạo Hiên sẽ không dễ dàng nhìn những quân nhân này đi chịu chết.
Nhưng Nhan Tuấn Vũ lại bật cười ha ha đầy sảng khoái: “Tây Vương, ông sợ rồi sao? Bây giờ đã biết người của Tây Giới chúng tôi không dễ chọc phải không? Nếu lúc này ông giải thích đàng hoàng, mời toàn bộ khách khứa của nhà họ Nhan quay lại, chúng ta còn có cơ hội bắt tay giảng hòa đấy.”
Tây Vương phun một ngụm nước bọt trên mặt đất: “Tôi nhổ vào.”
Nhan Tuấn Vũ nhe răng trợn mắt: “Ông… Được lắm, đây là ông ép chúng tôi đấy nhé.

Cầu xin Trần Hạo Hiên sao? Tên phế vật này thì có bản lĩnh gì? Ngoài nhà họ Nhan này căn bản không có người của anh ta.

Chiến thần Lục Thiên Huyền đó tôi cũng đã hỏi qua, không có một chút quan hệ gì với anh ta, chiến thần mười năm quả thực rất mạnh, nhưng không địch lại ba người chúng tôi vây giết đâu.”
Tây Vương khiếp sợ nhìn Nhan Tuấn Vũ, ánh mắt cũng trầm xuống: “Ba chiến thần các cậu, vây giết một Lục Thiên Huyền? Đây chính là cách làm việc của Tây Giới sao?”
Nhan Tuấn Vũ tỏ ra chẳng hề hấn gì: “Ai bảo anh ta thà chết cũng không nguyện ý thần phục cơ chứ? Không thể không nói chiến thần Lục Thiên Huyền mười năm quả thật rất mạnh.


Cho dù là dưới sự vây giết của ba người chúng tôi, anh ta vẫn có thể thừa chút hơi tàn mà chạy trốn! Nhưng ông không có bản lĩnh như Lục Thiên Huyền! Ông, Tây Vương phải chết!”
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều khiếp sợ, trong đó có cả Tây Vương, và cả người của nhà họ Nhan.

Nhan Tuấn Vũ điên rồi, anh ta đến mức ngay cả Tây Vương cũng muốn giết.
“Đến lúc đó thì nói, giữa xung đột Tây Vương bất hạnh bị chiến sĩ Tây Giới lỡ tay giết chết.” Nhan Tuấn Vũ cười điên cuồng.
Ba chiến thần giữa lúc chiến loạn đã giết Tây Vương, là một chuyện cực kỳ đơn giản.

Tây Vương có chút nghĩ tới mà sợ, ông ta tiến tới gần Trần Hạo Hiên.

Ông ta biết, lúc này chỉ có ở bên cạnh Trần Hạo Hiên là an toàn nhất mà thôi.
“Trần Gia, ngài hãy ra tay đi.” Tây Vương đặt cọng rơm cứu mạng cuối cùng trên tay Trần Hạo Hiên.
Nhan Tuấn Vũ cười ha hả: “Tây Vương, ông vẫn cảm thấy anh ta có thể thắng được chúng tôi sao?”
Tây Vương không đáp lại, hỏi cái câu này ngu hết chỗ nói.

Ông ta rất muốn nói, Trần Hạo Hiên chính là Trần Thái Cực, đậu má mấy người chẳng lẽ không có mắt sao, tự mình nhìn rõ đi.

Nhưng ông ta không dám nói, chỉ có thể dùng ánh mắt không ngừng khẩn cầu Trần Hạo Hiên mà thôi.

Lúc này, ánh mắt Trần Hạo Hiên ảm đạm.
Mắt thấy ba chiến thần cùng lúc chém giết đến, cơ thể Trần Hạo Hiên không có một tia dao động nào, chỉ chậm rãi mở miệng: “Hồng Thanh Vũ, ra tay đi.

Bữa tiệc này của nhà họ Nhan nhìn phiền quá, cũng chỉ như thế mà thôi.”
Cái gì cơ? Ba chiến thần của nhà họ Nhan cùng lúc bật cười sảng khoái.

Tình cảnh đã thành ra tới mức bọn họ cũng không thèm để Tây Vương vào trong mắt nữa rồi, mà tên kiêu ngạo này nói cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhan Tuấn Vũ quát lạnh một tiếng: “Vậy thì giết anh trước!”
Nói xong, bóng dáng Nhan Tuấn Vũ lao đến, móc con dao từ không trung ra, trực tiếp đâm về phía yết hầu của Trần Hạo Hiên.