Thần Ý Sát Thủ

Chương 231





“Ừ.” Trần Hạo Hiên nhận điện thoại, ánh mắt hơi híp lại.

Nếu không phải là người đàn bà Diệp Lan Hoa này, bây giờ có khi mẹ anh hẳn là vẫn có thể sống tốt ở tỉnh Tâm Hợp, một nhà bọn họ cũng có thể sống cùng nhau.
Diệp Lan Hoa cũng không nhiều tuổi cho lắm, bà ta lạnh lùng cười nói: “Trần Hạo Hiên, không ngờ cậu có thể sống sót từ Bắc Giới trở về đấy.

Tôi cũng là gần đây mới nghe nói, Phương Hy Văn vậy mà lại sinh cho cậu một đứa con gái, hôm nay tôi đến thành phố Giang Châu chủ yếu là để tìm cô ấy.”
Là bé Hạt Tiêu sao?
Hai con mắt của Trần Hạo Hiên tràn đầy lửa giận, bây giờ anh đang chuẩn bị đi Tây Giới, không có thời gian chăm sóc con gái cùng với Phương Hy Văn.

Diệp Lan Hoa này là một kẻ điên, lại cứ muốn đến gây chuyện vào thời điểm này.
“Rồi sao?” Trần Hạo Hiên sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương tới Phương Hy Văn và con gái của bọn họ.

“Tôi ra lệnh Nhan Viễn Lương ra tay gi3t chết hậu duệ đời sau không đáng được sinh ra của nhà họ Trần.

Tên nhóc kia ngược lại làm rất tốt, thế mà lại không để ý mệnh lệnh của tôi, trực tiếp tìm bọn con buôn.

Chuyện này cũng không tốt lắm, nếu như Nhan Viễn Lương không thể làm việc lưu loát, vậy thì tôi liền tự mình ra tay.” Diệp Lan Hoa lạnh lùng nói: “Thật không nghĩ tới, người đàn bà Liêu Linh Lung này trước đây vì chạy trốn tôi mà chạy trốn tới thành phố Ninh Hạ.

Tôi còn tưởng rằng cô ta đã chết trên đường rồi!”
Ánh mắt Trần Hạo Hiên sắc bén như thanh kiếm, nắm đấm gắt gao nắm lại.
“Bà động đến Hạt Tiêu thử xem.”
Diệp Lan Hoa có nhà họ Diệp bảo vệ, mặc kệ là làm việc gì cũng đều không sao, cho dù bà ta muốn có người nào, cũng đều có được trong tay.

Bà ta mỉm cười lạnh một tiếng, nói: “Bây giờ liền bắt đầu ra tay từ trên người của cậu đi!”
Quả nhiên là một người đàn bà lòng lang dạ sói, một chút lưu tình cũng không có.
Một câu ra tay được nói ra dễ dàng như vậy.
“Đùng!” một tiếng.
Ở trên tầng lầu cao cao phía xa, một viên đạn từ súng bắn tỉa bay đi cấp tốc, chính xác trúng vào cửa sổ xe của Trần Hạo Hiên.
Tài xế Hồng Thanh Vũ là người đã từng trải qua chiến trận ở Bắc Giới, đừng nói là đạn không xuyên qua, đạn xuyên giáp cũng có thể miễn cưỡng chống lại một phát.
“Tiếp tục lái xe, không cần lo cho tôi.” Trần Hạo Hiên lãnh đạm nói.
Hồng Vũ Thanh tiếp tục lái xe.
Diệp Lan Hoa ở đầu bên kia nghe thấy tiếng súng bắn tỉa, liền hỏi trong bộ đàm khác: “Vũ Vương Thất, bắn trúng rồi sao?”
Vũ Vương Thất gật đầu nói: “Bắn trúng rồi, nhưng đối phương có kính chống đạn, hơn nữa cấp bậc chống đạn rất cao, vừa rồi bắn như vậy mà cũng không xuyên qua được, cần phải bắn thêm một phát nữa.”

Diệp Lan Hoa lạnh lùng nói: “Bắn đi, tôi phải nhanh chóng trở về tỉnh Tâm Hợp, cũng thể để ông chủ phát hiện ra được.”
Vũ Vương Thất điều chỉnh lại vị trí súng bắn tỉa, chuẩn bị theo dõi.

Vừa mới ngắm đến vị trí cửa sổ xe Trần Hạo Hiên, vẻ mặt kinh ngạc lên tiếng.
“Vũ Vương Thất, cậu đang làm màu cái gì vậy?” Diệp Lan Hoa mất hứng hỏi.
Vũ Vương Thất vội vàng nói: “Bên phía ghế phụ không có ai!”
Vũ Vương Thất cũng không thể tin được, anh ta tự cho mình là một cao thủ cấp cao.

Tuyệt đối sẽ không để lạc mất bất kỳ mục tiêu nào, nhưng vừa rồi chỉ trong nháy mắt, tầm nhìn hướng về Trần Hạo Hiên hoàn toàn biến mất rồi.
Chờ anh ta quay đầu lại mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Trên tòa nhà cao tầng, dưới vị trí của anh ta lại xuất hiện thêm một cái bóng.
Da đầu Vũ Vương Thất tê dại.
“Anh Trần?” Vũ Vương Thất nhíu mày, lập tức sửa lại giọng: “Không, hẳn là phải gọi anh là rác rưởi Trần Hạo Hiên! Một thân tài nguyên của tỉnh Tâm Hợp lúc ấy đều ở trên người anh, anh là Trần Gia mà người khác đỡ không nổi mà.”
Tiếng trào phúng của Vũ Vương Thất rơi vào tai của Trần Hạo Hiên.
Trần Hạo Hiên lại đứng sau lưng anh ta, trước tiên nhấn tắt bộ đàm, chỉ nói đúng một câu: “Anh muốn giết tôi?”

Vũ Vương Thất lạnh lùng nói: “Nghe lệnh làm việc mà thôi.”
Trần Hạo Hiên cười nói: “Anh nghĩ anh có thể giết tôi sao? Lúc trước ở nhà họ Trần, anh là cái đuôi lúc nào cũng đi theo tôi, là tôi một tay dạy anh thành tài, dạy anh phương pháp dùng súng này.”
Vũ Vương Thất đương nhiên không cho rằng chuyện này đúng: “Thời thế đã thay đổi, Vũ Vương Thất tôi có thiên phú, mà Trần Hạo Hiên anh chỉ là phế vật có một thân tài nguyên mà thôi.”
“Phải không vậy?”
Trần Hạo Hiên khẽ thở dài một tiếng, một tay đè lên tay Vũ Vương Thất.
Da đầu Vũ Vương Thất tê dại.
Miệng anh ta phun ra một cái giọt máu, người đã té trên mặt đất.
“Vũ Vương Thất, tôi thấy anh và tôi có giao tình cũ, hôm nay không giết anh nữa.

Lần sau nếu tôi gặp lại anh, tôi sẽ không bỏ qua cho cái tên sói mắt trắng nối giáo cho giặc như anh đâu, từ hôm nay trở đi anh hãy bắt đầu cầu nguyện không gặp lại tôi đi!”