Tất cả người nhà họ Phương đều nhìn qua, trong cái hộp đó, vậy mà thật sự là Vòng cổ Chí Tôn. Giống hệt với Vòng cổ Chí Tôn của Trần Hạo Hiên.
Hai cái này, nhất định có một cái là giả.
Tất nhiên người nhà họ Phương sẽ tin Tề Phong Lâm, bọn họ không quỳ nữa, vội vàng đứng dậy mắng: “Mẹ nó, Trần Hạo Hiên này vậy mà dám chơi chúng ta.”
“Lừa chúng ta thì thôi đi, đến cả ông Trác cũng bị lừa.”
“Chờ chết đi. Phương Hy Văn, mày cũng chờ chết đi.”
Tim Phương Hy Văn rơi xuống vạn trượng.
Vừa rồi giống như ở trên đỉnh Thái Sơn, bây giờ lại rơi xuống vực vậy.
Làm giả Vòng cổ Chí Tôn, nhất định là tội chết.
Trong cơn hoảng loạn, Phương Hy Văn cũng cầm một sợi Vòng cổ Chí Tôn khác vào trong tay.
Chỉ cần ở trong tay cô, cô nói chỉ nhận được một cái thì chính là một cái.
Bà cụ Phương đứng lên, tức giận nói: “Phương Hy Văn, đưa hai dây chuyền này cho tao. Mày làm cái gì, muốn lẫn lộn vào nhau sao?”
“Đưa cho tao giữ, có nghe thấy không?”
“Còn không mau đưa cho tao.”
Nhìn thấy bà cụ Phương tức giận, nhưng Phương Hy Văn vẫn còn có lý trí.
“Bà nội, cháu dám đưa cho bà, bà dám cầm sao?”
Tay bà cụ Phương run rẩy, bà ta quả thật không dám.
Nghĩ đến cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, bà cụ Phương chỉ đành nghiến răng nói: “Hay lắm Phương Hy Văn, bây giờ thân phận của mày khác rồi, nói chuyện như vậy với bà nội mày.”
“Mày không phải là muốn giữ Trần Hạo Hiên lại đấy chứ?”
“Nó làm giả, là sự thật. Còn lừa ông Trác, đợi chết đi.”
“Bà nội khuyên mày, lập tức vạch rõ đường ranh giới với tên rác rưởi kia đi, tốt nhất trực tiếp kiện nó.”
Phương Hy Văn vẫn không dao động, cô còn muốn biết hơn bất kỳ người nào khác.
Đồ ai tặng mới là thật.
Đặt hai dây chuyền này lại với nhau, Phương Hy Văn nói: “Tôi về trước đây, mọi người thích quỳ thì cứ quỳ tiếp đi.”
Người nhà họ Phương lần lượt đứng lên, từng người một, đều tức giận hơn cả ăn phải thuốc nổ.
“Trần Hạo Hiên bắt chúng ta quỳ.”
“Đạo trời không cho phép..”
“Chúng ta trực tiếp báo cáo nó.”
Trong tiếng nghị luận của mọi người, bà cụ Phương lại lạnh lùng nói: “Đều ngập miệng lại hết cho tôi, ai cũng không được đi.”
Phương Bảo Quyên ngẩn ra: “Bà nội, tại sao?”
Bà cụ Phương cũng muốn Trần Hạo Hiên phải trả giá, nhưng bà ta vẫn nói: “Để Trần Hạo Hiên chết như vậy thì quá lời cho nó rồi. Mấy ngày trước, không phải Tề Phong Lâm đã gọi người ở Bắc Giới đến rồi sao?”
“Tôi nghĩ gần đây chắc đến rồi.”
“Để người ở Bắc Giới đích thân đến vạch trần Trần Hạo Hiên, dẫn nó về ngũ mã phân thây mới có thể trả thù cho sự sỉ nhục hôm nay của nó với chúng ta.”
“Hơn nữa, vừa rồi ông Trác cũng bị lừa, bây giờ chúng ta đi báo cáo, không phải nói cho tất cả mọi người biết ông Trác bị lừa sao? Các người cảm thấy, ông Trác bị mất mặt thì sẽ để yên cho nhà họ Phương chúng ta sao?”
Phương Khánh Hưng vội vàng gật đầu: “Mẹ, vẫn là mẹ suy nghĩ chu toàn.”
Nhưng Phương Bảo Quyên lại đập tay một cái nói: “Bà nội, nỗi oan ức này không thể cứu bỏ qua như vậy được.”
“Chúng ta cũng phải xử lý Phương Hy Văn.”
“Đúng rồi. Cuộc đấu thầu của Bệnh viện Ninh Hạ sắp bắt đầu rồi, hay là... để Phương Hy Văn đi.”
Bà cụ Phương không hiểu: “Để nó đi cũng không được gì. Bệnh viện Ninh Hạ trong năm năm tới, chỉ có một người trúng thầu, ai đi cũng không được.”
Nhưng Phương Bảo Quyên lấy lại tinh thần, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Bà nội, nếu như Phương Hy Văn không làm được, nhà họ Phương chúng ta cũng dễ xử lý cô ta, đúng lúc để cô ta biết, khoảng cách của tên rác rưởi Trần Hạo Hiên với Tề Phong Lâm là lớn thế nào.”
Bà cụ Phương tin là thật, gật đầu nói: “Cũng được, để nó ra ngoài nhìn sự tàn khốc của thế giới đi.”
Nhưng khóe miệng Phương Bảo Quyên lại giật giật, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Cô ta chỉ muốn để Phương Hy Văn ra ngoài nhìn thế giới thôi sao?
Không thể nào.
Theo như sự hiểu biết của Phương Bảo Quyên, năm năm nay Bệnh viện Ninh Hạ vẫn luôn hợp tác với một người.
Người đó là Phùng Ngọc San.
Cũng chíng là một trong những phù dâu trong hôn lễ năm năm trước của Hạ Cơ Uyển, bây giờ là cánh tay phải của Hạ Cơ Uyển. Sự hợp tác của Hạ Cơ Uyển với Bệnh viện Ninh Hạ vẫn luôn là Phùng Ngọc San giúp đỡ bàn bạc.
Nếu Phương Hy Văn đụng phải Phùng Ngọc San vậy thì có trò hay rồi.
“Đồ điếm, đến lúc mày chịu khổ rồi.” Phương Bảo Quyên không cam lòng, mắng chửi.
Phương Hy Văn một đường về nhà, trong lòng sợ hãi.
Trong lòng bàn tay cô toàn là mồ hôi.
Hạt Tiêu ở bên cạnh hỏi: “Mẹ ơi, mẹ chạy nhanh như vậy làm gì chứ?”
Phương Hy Văn vừa đến Đế Vương Cung, Trần Hạo Hiên cũng trở về.
Cô không quan tâm đến Hạt Tiêu mà đi thẳng đến trước mặt Trần Hạo Hiên. Có thể nhìn ra, Phương Hy Văn rất tức giận.
“Trần Hạo Hiên, anh muốn lấy lòng tôi, muốn người nhà họ Phương coi trọng anh, tôi có thể hiểu được.”
“Nhưng anh cũng quá to gan rồi, làm giả Vòng cổ Chí Tôn. Đây là chuyện chu di cửu tộc đấy, anh có biết không?”
Trần Hạo Hiên cười nhạt.
Làm giả?
Vòng cổ Chí Tôn là vinh hạnh lớn nhất của Thiên Đao, sinh ra vì Vương, cần gì phải làm giả.
Nhưng trước khi anh kịp phản ứng, Phương Hy Văn đã vứt chiếc dây chuyền xuống trước mặt anh.
Trong tay Phương Hy Văn, vậy mà lại có hai sợi dây chuyền giống y hệt nhau.
“Anh còn gì giải thích nữa không?” Phương Hy Văn chất vấn.
Trần Hạo Hiên liếc một cái, lập tức hiểu ra.
Một chiếc hộp còn lại, chắc là của Tề Phong Lâm tặng.
“Anh ta thật là to gan mà, anh thấy nhà họ Tề của tên Tề Phong Lâm này, gặp phải họa diệt môn rồi.”
Phương Hy Văn tức không chịu được.
Còn giả vờ?
Tề Phong Lâm và anh, ai có thể tặng được Vòng cổ Chí Tôn, không phải nhìn qua là rõ sao?
Hoặc là dây chuyền Trần Hạo Hiên tặng là giả, hoặc là, cả hai dây chuyền đều là giả.
“Không phải Tề Phong Lâm đi Bắc Giới gọi người đến sao? Đợi người Bắc Giới của anh ta đến thành phố Ninh Hạ, nhóm người đó ít ra có thể phân biệt được thật giả.”
Trần Hạo Hiên giải thích đơn giản xong, nói với Hồng Thanh Vũ đứng bên cạnh: “Hồng Thanh Vũ, điều tra xem người Tề Phong Lâm điều từ Bắc Giới đến, bây giờ đã đến đâu rồi.”
Hồng Thanh Vũ điều tra xong, lập tức trả lời: “Nhà họ Trần, theo lý mà nói, chắc mấy ngày nay đã đến thành phố Ninh Hạ rồi.”
Trần Hạo Hiên gật đầu, lại nói: “Làm giả Vòng cổ Chí Tôn, không thể tha thứ. Điều động người từ Thiên Đao đến, ngày mai để nhà họ Tề biết, bọn họ chết thế nào.”
“Ngoài ra, nói cho Tuần Thiên Các ở thành phố Ninh Hạ biết chuyện liên quan đến Vòng cổ Chí Tôn, tôi sẽ đích thân điều tra, không cần bọn họ ra tay.”
Hồng Thanh Vũ nhận lệnh lập tức đi làm.
Phương Hy Văn cầm hai sợi Vòng cổ Chí Tôn, luôn lo lắng Phương Bảo Quyên sẽ báo cảnh sát.
Cả một đêm, người của Tuần Thiên Các vậy mà thật sự không xuất hiện.
Lúc này Phương Hy Văn mới yên tâm không ít.