Thần Ý Sát Thủ

Chương 86: 86: Thư Mời




Một mặt Hạ Cơ Uyển không muốn vị nhân vật tai to mặt lớn kia hiểu lầm mình.

Mặt khác nếu như thật sự có thể mời được nhân vật tai to mặt lớn kia đến tham dự hôn lễ của mình.

Như thế cón chấn động hơn cả việc nhà họ Ngô mua mười tám con phố ở phía Đông.

Quản gia nhà họ Ngô nghe thấy thế bèn trở nên lắp bắp: “Cái này…”

Hạ Cơ Uyển chau mày lại.

“Việc này rất khó khăn sao?”

“Cô chủ Hạ, điều này còn khó hơn lên trời nữa, nghe nói thân phận của người tiêu diệt nhà họ Đổng ở núi Rác có địa vị rất cao ở trong nước nhưng tôi vẫn sẽ chuyển lời cho cậu chủ và bảo cậu ấy đi thử xem sao.”

“Được rồi.”

Hạ Cơ Uyển cúp máy, trong lòng có chút kỳ vọng.

Nhà họ Ngô, Ngô Vinh từ bên ngoài trở về.

Quản gia vội vã tiến lên và nói: “Cậu chủ, cô chủ Hạ trước hôn lễ có một chuyện muốn cầu xin.”

Ngô Vinh ngồi trên ghế sô pha và ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì thế?”

“Cô chủ Hạ muốn cậu thử xem có thể mời vị nhân vật tai to mặt lớn trấn áp nhà họ Đổng đến tham dự hôn lễ của hai người không.”

Cái gì.

Điên rồi sao!

Ngô Vinh đứng bật dậy, ánh mắt anh ta tràn đầy sự phẫn nộ.

Bảo anh ta đến mời vị nhân vật tai to mặt lớn kia sao.

Sao có thể chứ.

Nghe nói người trấn áp nhà họ Đổng ở núi Rác chính là Thái Cực Hoàng Bào, Trần Thái Cực.

Anh ta đó giờ rất chính trực và căm ghét tội ác.

Đã nói là làm, đã làm là có kết quả.

Lần này việc tiêu diệt nhà họ Tế cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Người đàn ông chính trực như thế thì anh ta dùng cách gì để mời chứ.

Ngô Vinh chuẩn bị từ chối thì quản gia đã mở miệng nói: “Cậu chủ, tôi cảm thấy cho dù thế nào thì cậu vẫn nên đi thử xem.”

“Một mặt Hạ Cơ Uyển và nhà họ Đổng vốn có liên quan với nhau, cho đến bây giờ vị nhân vật tai to mặt lớn kia chưa điều tra cho thấy anh ta là cố ý mắt nhắm mắt mở.”

“Mặc khác nhà họ Ngô ở tỉnh Hà Bảo dù có địa vị rất cao nhưng so với vị nhân vật tai to mặt lớn kia cũng chả là gì, anh ta đến Thành phố Ninh Hạ thì chúng ta tất nhiên phải đến thăm hỏi rồi, cậu nói đúng không?”

Ngô Vinh chầm chậm gật đầu nói: “Cũng phải nhưng tốt nhất là tôi vẫn không nên đích thân đến đó, với thân phận của tôi mà đến gặp anh ta trong tình trạng không hẹn trước thì có chút mạo muội.”

“Hãy giúp tôi chuẩn bị một món quà và gửi đến cửa chiến bộ.”

“Vâng.”

Người quản gia rất nhanh chóng đã chuẩn bị một món quà lớn.

Trong đó có đầy đủ cổ vật ngàn năm, hội họa quý hiếm, bạch ngọc nhân gian.

Ngoài ra còn một lá thứ Ngô Vinh đã suy nghĩ ghi lại rất nhiều lần.

Một lá thư mời như thể sợ sẽ viết sai sót chữ nào đó.

Sau khi gửi món đồ đi, tâm trạng Ngô Vinh trở nên rất bồn chồn.



Như thể sợ vị nhân vật tai to mặt lớn kia viết một chữ không thì sẽ làm liên lụy đến cả cái nhà họ Ngô.

Sản nghiệp trăm năm của nhà họ Ngô sẽ đột nhiên tan biến thành mây khói.

Thành bại chỉ nhờ vào một cử chỉ này.

Thành phố Ninh Hạ.

Trần Hạo Hiên quay về đế vương cung cả mấy ngày cũng chưa thể bình tĩnh trở lại.

Người của Tuần Thiên Các xử lý những chuyện còn lại ở nhà họ Tề, Hồng Thanh Vũ phụ trách những người đến từ Bắc Giới.

Sau khi xử lý xong những chuyện này, Hồng Thanh Vũ mới đi đến trước mặt Trần Hạo Hiên.

“Trần gia, mọi chuyện đã xử lý xong xuôi rồi.”

“Tôi cũng đã bảo tất cả mọi người phải nghiêm khắc giữ bí mật về chuyện của nhà họ Tế rồi.”

Trần Hạo Hiên gật đầu nói: “Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi.”

Hồng Thanh Vũ không nghỉ ngơi mà ngược lại còn gật đầu nói: “Trần Gia, tôi e rằng chưa thể nghỉ ngơi được.”

“Hả?”

Hồng Thanh Vũ cầm một thứ trên tay và nói: “Ở đây có một món quà lớn do Ngô Vinh gửi đến. Tôi cũng từng điều tra người tên Ngô Vinh này, anh ta là cậu chủ của nhà họ Ngô, là chồng chưa cưới của Hạ Cơ Uyển, tôi không ngờ họ lại dám mời anh đến tham dự hôn lễ của họ đấy.”

“Anh ta cũng không tự đánh giá xem bản thân có thân phận gì.”

“Bây giờ tôi sẽ đến nhà họ Ngô để họ biết… họ không có tư cách.”

Giọng nói của Hồng Thanh Vũ rất tức giận.

Nhưng Trần Hạo Hiên lại bình tĩnh cầm lấy tấm thiệp mời.

Sau khi nhìn thật kỹ.

Rồi lại cầm lấy cây bút trên bàn và ký tên…Trần Thái Cực.

Hồng Thanh Vũ thấy thế bèn nhanh chóng hỏi: “Trần Gia, anh… anh đây là…”

“Anh đồng ý đến tham dự hôn lễ của họ sao?”

Trần Hạo Hiên gật gật đầu: “Hạ Cơ Uyển muốn mời Thái Cực Hoàng Bào đến chẳng qua là muốn cho Phương Hy Văn, cho cả cái Thành phố Ninh Hạ nhìn thấy! Cô ta hoành tráng hơn so với Phương Hy Văn mà thôi.”

“Hôm đó tất nhiên là tôi sẽ đến rồi.”

“Nhưng mà mục đích tôi đến đó là muốn để cho Hạ Cơ Uyển biết tôi đến là để đòi nợ!”

“Đòi lại món nợ suốt năm năm qua!

Hồng Thanh Vũ lúc này mới hiểu rõ.

“Tôi sẽ lập tức cho người mang đến cho nhà họ Ngô.”

Trong nhà họ Ngô, Ngô Vinh cứ bồn chồn bất an.

“Ông nói vị nhân vật tai to mặt lớn kia có nhận được hay không hả?”

“Sau khi nhận được liệu có tức giận hay không?”

Ngô Vinh rất chán nản, cho dù thân phận bây giờ của anh ta ở Thành phố Ninh Hạ và tỉnh Hà Bảo có thể một tay che trời. Nhưng khi nhắc đến vị nhân vật tai to mặt lớn kia, sắc mặt anh ta bỗng trở nên u ám.

Chính lúc này, quản gia đã nhanh chân chạy đến.

“Cậu chủ, thành công rồi!”



“Vị nhân vật tai to mặt lớn kia nói anh ta sẽ đến đấy.”

“Hôn lễ của cậu ở đầu tháng sau chắc chắn sẽ nở mày nở mặt! Cả cái Long Hoa đều sẽ bị hôn lễ của cậu gây chấn động.”

Ngô Vinh hít một hơi thật sâu, tảng đá nặng trĩu trong lòng coi như bỏ xuống được.

Chuyện này nhanh chóng lan ra khắp Thành phố Ninh Hạ. Khắp đường lớn hẻm nhỏ của Thành phố Ninh Hạ đều đang lan truyền chuyện này. Tất cả mọi người đều biết hôn lễ của Hạ Cơ Uyển.

Đúng là nở mày nở mặt.

“Bọn họ thật hạnh phúc.”

“Tôi cũng muốn đến hôn lễ của Hạ Cơ Uyển.”

“Hạ Cơ Uyển thật sự là tiêu chuẩn của phụ nữ, là nữ hoàng thật sự đấy!”

Nhà họ Hạ.

Hạ Cơ Uyển mím môi một cái: “Nhà họ Ngô đúng là nhà giàu, Ngô Vinh và Trần Hạo Hiên đúng là không thể so sánh được, anh ta lại có thể mời được vị nhân vật tai to mặt lớn kia, Phương Hy Văn à Phương Hy Văn, cô thật sự dám kết hôn với tôi cùng một ngày thôi sao?”

“Khoảng cách giữa chúng ta không phải là nhỏ đâu!”

“Cô lấy cái gì so với tôi chứ.”

“Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong đâu! Trước hôn lễ tôi sẽ khiến cô phải chết.”

Quản gia chú Dương nhìn thấy sắc mặt kỳ lạ của Hạ Cơ Uyển và vội vã hỏi: “Cô chủ, cô đang muốn làm gì thế?”

Hạ Cơ Uyển hừ một tiếng.

“Chú Dương, lẽ ra tôi có thể sỉ nhục Phương Hy Văn trong hôn lễ.”

“Nhưng vị nhân vật tai to mặt lớn kia đến thì tôi làm gì còn có tâm trạng chơi đùa chứ.”

“Vì vậy trước hôn lễ tôi sẽ để cho Phương Hy Văn biết…cô ta cần phải nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này.”

Từng lời nói từng cử chỉ đều tràn đầy sát khí.

Cô ta cầm điện thoại lên và gọi cho Phương Bảo Quyên.

“Alo, Phuông Bảo Quyên.”

“Tôi là Hạ Cơ Uyển.”

Phương Bảo Quyên nhận được cuộc gọi của Hạ Cơ Uyển thì rất kích động!

Bình thường người con gái dân dã như cô ta muốn tiếp cận với ngôi sao lớn như Hạ Cơ Uyển.

Là chuyện tuyệt đối không thể nào.

Hôm nay Hạ Cơ Uyển đã chủ động gọi đến điện thoại đến tìm cô ta sao!

“Chủ tịch Hạ, cô, sao cô lại liên lạc với tôi thế.” Phương Bảo Quyên rất kích động.

Lời nói của Hạ Cơ Uyển gấp gáp và thẳng

Mục đích của cô ta rất rõ ràng: “Tại sao tôi liên lạc với cô sao, bởi vì…mặc dù cô là con kiến nhưng lại là người thông minh, hôm đó nhân vật tai to mặt lớn sẽ đến tham dự hôn lễ của chúng tôi nên tôi không tiện ra tay, nếu cô khiến tôi mãn nguyện thì sau này nhà họ Phương sẽ là thế giới của Phương Bảo Quyên.”

“Với địa vị của Hạ Cơ Uyển tôi trong giới y dược ở Thành phố Ninh Hạ tuyệt đối có thể đảm bảo cô trở nên người có tiếng nói.”

Phương Bảo Quyên nghe thế bèn cực kỳ kích động.

Bao nhiêu năm qua, cô ta luôn sống trong sự ám ảnh của Phương Hy Văn.

Hôm nay cuối cùng cô ta cũng có cơ hội trở mình rồi.

“Chủ tịch Hạ, tôi sẽ tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh!”