Sự thật là Phương Bảo Quyên đã bị chấn động trước khi thế của Trần Hạo Hiên.
Cô ta nghẹn họng, nuốt nước bọt không ngừng.
Cuối cùng, vẻ mặt cô ta đã khôi phục như cũ.
Phương Bảo Quyên quay đầu nhìn bà cụ, lập tức khóc lóc: "Bà ơi, bà nhìn tên rác rưởi này đi. Ở đây là nhà họ Phương, bà còn sống sờ sờ ở đây! Tên này còn không biết nể mặt bà nữa."
Bà cụ Phương cũng tức giận nhìn Trần Hạo Hiên, hỏi: "Mày đang làm gì vậy?"
Trần Hạo Hiên hoàn toàn không để ý đến bà cụ.
Anh chỉ nhìn vào đồng hồ.
Chín!
Tám!
Bảy!
Một!
"Hết giờ rồi, Hồng Thanh Vũ, dẫn người tới đây đi."
Trần Hạo Hiên ra lệnh, Hồng Thanh Vũ đang sau lưng anh kéo một người đến.
Đó là Lý Thế Tùng.
Lý Thế Tùng bị ném xuống đất, lập tức quỳ xuống ngay lập tức.
"Ông ta đã thú tội rồi mà cô còn chưa chịu thừa nhận nữa à."
Trần Hạo Hiên lại hét toáng lên.
Hai mắt Phương Bảo Quyên hoảng hốt: "Trần Hạo Hiên, anh đang nói nhăng nói cuội gì đó."
"Chú Lý, chú nói xem chú đã thú nhận chuyện gì vậy?"
Lý Thế Tùng quỳ trên mặt đất, liên tục lạy lục.
Vốn dĩ ông ta cũng không muốn thú nhận.
Nhưng khi Hồng Thanh Vũ đến tìm ông ta, cơ bản là trông anh ta không thèm nói lý lẽ.
Ngoài cửa Tuần Thiên Các lúc đó có đến cả trăm người.
Bọn họ dậm chân một cái cũng khiến cho cả căn nhà mình đều rung lắc theo.
Dù vậy, Lý Thế Tùng sẵn sàng nghiến răng chịu đựng vì tiền học phí và tìm chỗ ở cho con trai mình.
Ai mà ngờ, Hồng Thanh Vũ lại lập tức ném ra giấy chứng nhận.
Giấy chứng nhận của người khác thì một là đề chức vụ hai là đề ngành nghề công việc.
Nhưng trên giấy chứng nhận của Hồng Thanh Vũ chỉ có năm chữ.
Sát thần Hồng Thanh Vũ.
Nhìn thấy cái tên này, toàn thân Lý Thế Tùng phát run.
Mặc dù ông ta không hiểu lắm về chuyện Bắc Giới, nhưng hai chữ "sát thần" cũng đủ khiến người ta chú ý.
Vậy nên ông ta đã khai hết mọi chuyện.
"Thưa vâng, Phương Bảo Quyên đã bảo tôi làm chuyện đó."
"Tôi xin lỗi, tôi đã phụ sự kỳ vọng của nhà họ Phương rồi. Là do tôi tham tiền, tôi đã suýt hại chết cô Phương Hy Văn rồi!"
"Tất cả là lỗi của tôi, lúc cô Phương Hy Văn mở lại Cửa hàng Bách Thảo, tuy tôi đã tuổi cao sức yếu nhưng cô ấy lại thấy tôi đã làm việc cho nhà họ Phương nhiều năm như vậy nên cô ấy không chỉ trọng dụng tôi cho phép tôi tham gia khâu gia công nữa."
"Tôi thật ngu ngốc, tôi thật ngu ngốc mà."
Lý Thế Tùng ra sức tự tát vào mặt mình.
Sau khi nghe tất cả những điều này, bà cụ Phương tức đến mức đỏ bừng cả mặt.
Bà ta quay đầu lại giận dữ trừng mắt nhìn Phương Bảo Quyên.
Phương Bảo Quyên cũng bị dọa cho sợ đến mức choáng váng.
Nhưng cô ta hiểu rõ, giờ cô ta không được chùn bước.
Cô van xin thương xót, dở khóc dở cười: "Bà ơi, chắc là có hiểu lầm gì đó rồi. Thật ra là cháu có nói với Lý Thế Tùng cháu có một lô dược liệu rẻ hơn, nên muốn ông ta xem thử ra sao."
"Bà ơi, bà thừa biết là cháu chẳng biết tí gì về dược thảo hết mà, cháu còn không biết phân biệt Dã sơn sâm với Thương lục nữa mà."
"Chắc chắn Trần Hạo Hiên đã thông đồng với Lý Thế Tùng, muốn gạt bà đấy!"
Bà cụ yên lặng lắng nghe, hơi thở có phần dồn dập.
"Cháu im ngay cho bà."
"Cháu còn sợ chuyện chưa đủ nhiều sao?"
Phương Bảo Quyên không còn biết làm gì đành phải quỳ xuống đất rồi cúi đầu xuống.
Nhưng cô ta cũng không từ bỏ việc tranh cãi vì mình.
"Bà nội à, dù gì đây cũng là Phương gia, bà cũng đừng để Trần Hạo Hiên làm loạn ở đây như vậy chứ."
Bà cụ Phương hít sâu một hơi thật sâu đi đến trước mặt Trần Hạo Hiên.
Nhưng trong ánh mắt bà ta vẫn toát lên vẻ khinh thường.
Trong đầu bà ta lại hiện lên cảnh Trần Hạo Hiên bắt cả nhà họ Phương quỳ xuống ở Lầu Vọng Nguyệt.
"Tôi tin rằng Phương Hy Văn sẽ không làm chuyện này."
"Và tôi cũng tin rằng Phương Bảo Quyên cũng không làm chuyện này."
"Đây là việc của nhà họ Phương, tôi không mượn cậu phải bận tâm đâu."
Bà cụ không hề hồ đồ.