Chương 282
Vệ Thanh Ảnh cười: “Số điện thoại di động của anh Ngô là số ở Vân Kinh. Hiện tại anh đang ở Vân Kinh sao?”
Ngô Bình nói: “Phải, tôi học đại học ở Vân Kinh, số điện thoại của tôi không thay đổi. Hiện tôi cũng đang ở Vân Kinh”.
“Thế thì tốt quá”, Vệ Thanh Ảnh nói: “Tôi cũng đang ở Vân Kinh. Tôi muốn mời anh ăn tối và bày tỏ lời cảm ơn”.
Ngô Bình thầm nói sao cô không nói sớm, tôi đã ăn no rồi, nhưng anh vẫn lập tức nói: “Được, buổi tối gặp đi”.
“Được rồi. Vậy lúc bảy giờ tối, chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thực phủ,” cô ấy nói.
“Được rồi, lúc đó gặp nhé”.
Cúp điện thoại, Ngô Bình bước ra nói với Ngô Mi: “Tiểu Mi, hôm nay em về nhà với mẹ nhé”.
Ngô Mi bĩu môi: “Anh à, em có thể chơi ở Vân Kinh mấy ngày được không?”
Ngô Bình nói: “Không được. Em có rất nhiều lớp học, em không thể bỏ được”.
Vào mùa hè này, anh đã bảo Chu Thanh Nghiên đăng ký một loạt các lớp học cho Ngô Mi, chẳng hạn như lớp học lễ nghi, lớp học đàn tranh và lớp học cưỡi ngựa, các lớp học này đều kín mỗi ngày. Nếu hôm nay không về thì chương trình sẽ bị lỡ một ngày, thế thì không được.
Ngô Mi sắp khóc đến nơi: “Anh độc ác quá!”
Ngô Bình véo mũi cô: “Phải ngoan ngoãn chịu đựng gian khổ mới có thể làm người tài giỏi được. Bây giờ là lúc em phải học, đương nhiên phải chăm chỉ học tập”.
Trương Lệ cười nói: “Được rồi Tiểu Mi, nghe lời anh đi con, chúng ta về nhà trước đi.”
Hoàng Tử Cường vẫn chưa đi, Ngô Bình bảo hắn ta lái chiếc xe MPV để đưa mẹ và em gái về huyện. Đồng thời anh dặn hắn ta theo dõi công trường ở dưới quê và báo cáo tình hình cho anh bất cứ lúc nào.
Buổi chiều, Ngô Bình lại tới vịnh Bạch Long, anh thật sự không yên tâm về mảnh đất thiêng đầy linh khí này. Sau đó, anh liền khai thông các kinh mạch cấp hai trên cơ thể mình ở một nơi vắng vẻ gần vịnh Bạch Long.
Ngay sau đó, điện thoại di động của anh vang lên, đúng là cuộc gọi của Đào Như Tuyết, giọng điệu của cô ấy rất lo lắng: “Ngô Bình, Tiểu Thần tới chỗ cậu à?”
Ngô Bình biết ý cô ấy nói “Tiểu Thần” chính là cổ Thần Cơ, anh liền nói: “Đúng vậy, tôi đang ở vịnh Bạch Long, sau đó nó đột nhiên đáp xuống vai tôi. Cậu có ở gần đây không?”
Đào Như Tuyết ở phía đầu dây bên kia cười khổ: “Tôi biết ngay mà. Vừa rồi tôi đang lái xe qua cầu ở vịnh Bạch Long thì Tiểu Thần đột nhiên nhảy xuống. Tôi liền nghĩ có lẽ cậu đang ở gần đây, thế nên tôi gọi điện cho cậu”.
Ngô Bình nói: “Cậu vẫn chưa trở về Biên Nam sao?”