Thần Y Trở Lại

Chương 302






Chương 303

“Ông…ông phế tu vi của tôi sao!”. Diêm La vừa kinh ngạc vừa tức giận, hai mắt ông ta trợn ngược rồi ngất đi.

Hồng Lăng cất kiếm đi, tất cả bộ phận trên đầu Diệp Lãnh Trúc đều chảy ra một chất lỏng màu đen. Cơ thể y hoàn toàn không chịu nổi sự xâm nhập của kiếm khí Hồng Lăng.

Y thốt lên: “Kiếm pháp rất tuyệt”. Sau đó y đổ xuống, tắt thở.

Sắc mặt Đường Minh Vũ rất khó coi, bây giờ ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng, ông ta nói: “Tông sư Ngô, không thể không thừa nhận bạn của cậu rất mạnh, nhưng…”

“Trước khi uy hiếp tôi thì hãy suy nghĩ về tình cảnh của bản thân bây giờ đi”. Ngô Bình trừng ông ta: “Giờ ông không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo người phía trên ông tới đây”.

“Cậu muốn tìm tôi sao?”

Một người đàn ông trung niên đi ra khỏi con đường nhỏ. Ông ta mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn, khoảng 40 tuổi, ánh mắt sắc bén. Mỗi bước chân của ông ta khiến mặt đất xuất hiện một dấu chân sâu khoảng ba phân!

Thấy người đó, sắc mặt Dương Trân Châu trở nên kích động. Bà ta đi lên một bước: “Nguyên Trạch!”

Người đó liếc Dương Trân Châu, lạnh lùng nói: “Bà khiến tôi thất vọng quá, bà không nuôi dạy con trai tôi tử tế. Bà cũng chẳng khống chế nhà họ Đường cho tốt”.

Người bà ta run lên, ánh mắt lộ vẻ tủi thân.

Đường Minh Vũ gào to: “Bố ơi! Thực ra tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng không ngờ tông sư Ngô này lại nhúng tay vào!”

“Cậu ta sẽ không nhúng tay vào đâu”, người đàn ông nhìn Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi đếm đến mười, cậu phải rời khỏi đây, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, cậu chắc chắn phải chết ở đây”.

“Thế sao?”

Ngô Bình cười lạnh: “Ông ôm đan cũng không dễ dàng gì, muốn ra tay thật à?”

Người đó biến sắc mấy lần, sau đó trừng Ngô Bình: “Cậu biết sao?”

Ngô Bình nói: “Tôi còn biết nhiều chuyện khác nữa”.

Người đó chợt bật cười: “Tôi đã từng nghe nói về y thuật của cậu, không ngờ cậu cũng hiểu biết sâu về tu hành như vậy. Đúng vậy, hôm nay tôi quả thực không thể ra tay”.


Người đàn ông chấn động, ông ta hiểu Ngô Bình đang nói chính ông ta. Quá trình ôm đan của ông ta xảy ra vấn đề, hai mươi năm nay không có tiến triển gì. Điều này khiến ông ta vô cùng đau khổ, cũng ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của ông ta trong tổ chức.

Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Cậu Ngô có cách gì sao?”

“Nếu tôi đã có thể nhận ra thì tất nhiên có cách giải quyết. Nhưng mà đây là chuyện khác, sau hôm nay lúc nào ông cũng có thể đến tìm tôi”.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột nhiên bật cười: “Được! Chuyên nhà họ Đường đến đây là kết thúc, chúng tôi sẽ rút lui!”