Thần Y Trở Lại

Chương 324






Chương 325

Nói đoạn, hai tay anh đã ấn lên chân Trần Lăng Sương, sử dụng chân khí để trị liệu xoa bóp.

Trần Lăng Sương nhắm mắt lại, cảm thấy chưa bao giờ dễ chịu như lúc này. Cô ấy hỏi: “Bác sĩ Ngô này, tôi nghe Thanh Ảnh kể là Âu Lực từng tìm anh?”

Ngô Bình đáp: “Cô cũng quen biết Âu Lực?”

Trần Lăng Sương cười bảo: “Chúng tôi là bạn khá thân, từng cùng tham gia chương trình giải trí. Thật ra tính cách cậu ấy rất được, nhưng mẹ cậu ấy lại hơi so đo một chút. Mong anh đừng giận”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Tôi giận gì chứ? Chúng tôi cũng chẳng có qua lại gì”.

Trần Lăng Sương lặng im giây lát rồi cất tiếng: “Bác sĩ Ngô à, anh có thể điều trị cho Âu Lực không?”

Ngô Bình đáp: “Lương y như từ mẫu, tất nhiên tôi muốn giúp cậu ta. Nhưng gia đình cậu ta không tin tưởng tôi, tôi hà tất phải làm khó chính mình”.

Trần Lăng Sương mỉm cười: “Tôi sẽ nói với Âu Lực. Trải nghiệm của tôi chắc chắn có sức thuyết phục nhất rồi, đúng không?”

Ngô Bình im lặng, sau khi xoa bóp mới nói với Trần Lăng Sương: “Cô đứng dậy đi thử xem”.

Trần Lăng Sương gật đầu. Được Ngô Bình đỡ, cô ấy chậm rãi đứng lên. Hai chân vừa chạm đất, cảm giác hơi không chân thực, đứng được một lúc đã thích ứng ngay.

Cô ấy thử nhấc một bước, kinh ngạc thốt lên: “Tôi đi được rồi! Bác sĩ Ngô, tôi muốn tự đi”.

Ngô Bình thả tay ra, đứng ở đối diện và cách cô ấy mấy bước. Anh cười nói: “Đi chậm thôi, có lẽ được rồi đấy”.

Trần Lăng Sương đi thêm một bước nữa, cảm giác chân thực này vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến cô ấy không kìm được nước mắt, có cảm tưởng như được hồi sinh vậy.

Đi thêm bước nữa, cô ấy bỗng thấy chân mềm nhũn, chúi ngã về phía trước. Ngô Bình nhanh nhạy vươn tay ra đỡ, kết quả là Trần Lăng Sương ngã thẳng vào lòng anh.

Lần này là một vòng tay rộng mở. Hai tay Trần Lăng Sương ôm chặt eo Ngô Bình. Hơi thở đàn ông đầy mãnh liệt khiến cõi lòng Trần Lăng Sương xao động, nhịp thở cũng trở nên gấp gáp.

Đỡ lấy cô ấy, Ngô Bình cười nói: “Không sao, đi thêm vài bước nữa là quen thôi. Ngày mai, tôi sẽ đem mấy gói thuốc cho cô, cô nhớ sắc ra uống”.

Gương mặt thanh tú của Trần Lăng Sương ửng đỏ. Cô ấy gật nhẹ, đáp rằng: “Bác sĩ Ngô, trời tối rồi, anh ăn gì đó nhé”.


Anh vừa đi khỏi, Trần Lăng Sương đã gọi cho Âu Lực.

Lúc này Âu Lực đang nằm vật trên xô pha chơi trò chơi. Khoảng thời gian này anh ta sống chẳng theo quy tắc nào, trắng đen đảo lộn.

Thấy Trần Lăng Sương gọi đến, anh ta bắt máy ngay: “Lăng Sương, hiếm khi thấy cậu gọi cho mình đấy”.

Trần Lăng Sương nhẹ nhàng nói: “Âu Lực à, mình xuống đất đi lại được rồi”.