Thần Y Trở Lại

Chương 370






Chương 371

“Ở tù thì đầu tiên là phải sống, mày là sinh viên đúng không, để lát anh hỏi quản giáo xem có việc gì cho mày làm không nhé”, Chu Phù Sinh nói rồi bỏ đi luôn.

Sau đó, không còn ai dám đánh Ngô Bình nữa, vì Chu Phù Sinh nói Ngô Bình là sinh viên, nhân phẩm tốt, không ai được bắt nạt anh.

Về sau, hai người trở nên thân thiết và là anh em sống chết có nhau.

Tiếp đó, Ngô Bình nhận được truyền thừa, anh lập tức giúp Chu Phù Sinh giảm án tù, vì thế anh ấy được thả sớm hơn Ngô Bình nửa năm.

Ban đầu, Chu Phù Sinh còn hay gọi tới, nhưng lâu dần thì anh ấy không gọi nữa, Ngô Bình ở tù nên không thể tìm anh ấy được.

Sau khi Ngô Bình ra tù, cũng đã nhờ người thăm dò về Chu Phù Sinh, nhưng vẫn không có tin tức gì, anh ấy như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Đến hôm nay, Ngô Bình mới biết là Chu Phù Sinh đã bị người ta hại chết.

“Phù Sinh, anh yên tâm, em sẽ không tha cho kẻ đã hại anh đâu”, Ngô Bình thầm gào thét trong lòng với ánh mắt bừng sát khí.

Một người đàn ông cao 1m95 trong số đó bước ra, hắn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt giễu cợt rồi nói: “Thằng kia, chém gió vừa thôi, mày đến nhầm nơi rồi đấy”.

Dứt lời, hắn chợt hét lên rồi nhấc chân lên, chân hắn hạ xuống vừa nhanh vừa mạnh.

“Tốt!”

Một tên khác cất giọng khen ngợi, thậm chí đã tưởng tưởng xong cảnh Ngô Bình bị đánh bầm dập trong đầu.

Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ, sau đó giơ tay lên đỡ đòn của đối thủ.

Cứ tưởng Ngô Bình sẽ bị đá cho hoa mắt chóng mặt, ai dè chân của tên kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, vì đã bị tay của Ngô Bình đỡ được.

Trán tên đó toát mồ hôi lạnh, hắn cảm thấy tay của Ngô Bình như sắt thép làm chân hắn đau nhói, hắn ra sức vùng vẫy nhưng vô dụng, tay của anh vẫn không nhúc nhích.


Cả căn phòng chợt im phăng phắc, hai tên còn lại bị Chu Tiểu Lôi chỉ mặt chột dạ rồi vô thức lùi lại.

Ngô Bình lườm họ rồi nói: “Lên đi!”

Hai tên đó vẫn đứng im, người đàn ông ngồi sau chiếc bàn ở phía sau họ trầm giọng nói: “Này cậu bạn, dù cậu rất giỏi đánh đấm, nhưng ở đây là huyện Thuần Nhiên, chứ không phải nơi cho cậu giở thói ngang ngược”.

“Thế à?”