Chương 373
Sau đó, cô ấy chỉ vào người đàn ông ngồi sau bàn: “Ông ta là Bành Tiểu Quả, là em vợ của Chu Kiến Hùng, ông ta là người xấu!”
Bành Tiểu Quả run lên nói: “Chu Tiểu Lôi, cô đừng ăn nói hàm hồ, chúng tôi không liên quan gì đến cái chết của anh cô cả. Mà anh cô còn nợ tiền chúng tôi đấy, tôi bắt cô cũng để gán nợ thôi”.
“Ông im đi!”, Chu Tiểu Lôi lườm ông ta: “Lúc anh tôi ra tù, trong tài khoản còn cả trăm triệu, anh ấy cần gì vay tiền các người chứ?”
Bành Tiểu Quả còn định nói tiếp, nhưng Ngô Bình đã đi tới rồi tát cho ông ta một cái.
Ngay sau đó, Bành Tiểu Quả đã bị đánh bay, mặt méo, răng rụng, máu tươi ứa ra.
“A!”
Ông ta kêu lên rồi cầu xin, nhưng Ngô Bình chỉ lạnh lùng nói: “Tôi bảo ông gọi điện, ông đã gọi chưa?”
Bành Tiểu Quả nhìn anh như thấy ma quỷ: “Đừng đánh tôi, không liên quan gì đến tôi cả, tất cả là tại Chu Kiến Hùng, tôi không tham gia, tôi xin thề…”
Mặt ông ta đã biến dạng nên không còn nói rõ từng chữ nữa.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông bắt Chu Tiểu Lôi tiếp khách à?”
Bành Tiểu Quả vội vàng xua tay: “Không…”
Rắc!
Ngô Bình đạp vào gối trái của Bành Tiểu Quả, ông ta lại kêu gào thảm thiết.
Ba người bên cạnh không dám cử động, chỉ cúi đầu xuống rồi run rẩy. Như thể Bành Tiểu Quả không phải chủ của họ, không ai quen biết gì nhau cả.
Ngô Bình hỏi: “Có hay không?”
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi…”, Bành Tiểu Quả gào khóc.
Ngô Bình gật đầu: “Biết nhận sai thì tốt!”
Rắc!
Anh lại đạp thêm mấy phát nữa, các khớp xương trên người Bành Tiểu Quả gần như gãy hết. Hơn nữa, Ngô Bình còn hạ ám thủ, để sau này ông ta sống không bằng chết.
Bành Tiểu Quả ngất xỉu, Ngô Bình mặc kệ ông ta.
Anh nhìn sang ba tên vẫn đang đứng kia.
Tên đó run giọng đáp: “Ba năm ạ”.
“Mày có biết những chuyện ông ta làm không?”
“Có… ạ!”
“Tốt, thế mày sẽ nói cho tao biết chỗ của Chu Kiến Hùng chứ!”