Chương 392
“Cô Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi”, hắn sờ đầu mình, cười nhếch mép với Trần Lăng Sương.
Trần Lăng Sương tức giận nói: “Lâm Hổ Vương, anh tới đây làm gì?”
Lâm Hổ Vương liền bật cười: “Giám đốc Tống của chúng ta nghe nói cô đã khỏe nên bảo tôi đến thăm cô xem thế nào”.
“Không cần, mời anh ra ngoài ngay!”, Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: “Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Báo cảnh sát? Ha ha, cái Vân Kinh nhỏ bé này có ai dám bắt Lâm Hổ Vương này à?”, hắn cười quái dị.
Trần Lăng Sương trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Lâm Hổ Vương bật cười: “Lăng Sương à, ngày xưa nhờ có công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh o bế mà cô mới nổi được. Tuy sau này vì cô bị bệnh mà công ty đã hủy hợp đồng, nhưng tình nghĩa của mọi người vẫn còn đó…”
“Tình nghĩa?”, Trần Lăng Sương cười lạnh: “Là ai đã bỏ đá xuống giếng, còn đến tận tòa án tố cáo tôi, bắt tôi bồi thường tổn thất kinh tế? Là ai đã âm thầm xử lý cổ phiếu của tôi trong công ty? Vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất thì tình nghĩa của các người ở đâu?”
Lâm Hổ Vương cười nhạt: “Trần Lăng Sương, chúng tôi chỉ coi trọng giá trị thôi. Ngày xưa cô không có giá trị, chúng tôi làm thế cũng là vì không còn cách nào”.
Sau đó hắn đi tới giơ tay kéo Trần Lăng Sương, cười nói: “Nghe nói cô có thể đi lại được rồi, đi cho tôi xem nào”.
“Anh cút đi!”, Trần Lăng Sương quát to. Nhưng Lâm Hổ Vương không quan tâm mà vẫn tóm cô ấy lên.
Ngô Bình nhíu mày, đám người này quá hống hách, không chỉ tự ý xông vào nhà dân mà còn dám hoành hành như vậy!
Anh đứng dậy nói: “Tôi đếm đến ba, các người lập tức cút ra ngoài cho tôi!”
Lâm Hổ Vương híp mắt lại, hắn quan sát Ngô Bình: “Thằng nhãi kia, cậu chui từ đâu ra mà dám nói với tôi như vậy, có biết tôi là ai không?”
Vừa dứt lời, Ngô Bình đột nhiên áp sát rồi đá lên mặt hắn. Một tiếng phụt vang lên, mũi Lâm Hổ Vương bị đạp trúng, hắn chảy máu không ngừng, nước mắt rơi như mưa.
Hắn kêu lên thảm thiết, sau đó ôm mũi ngồi thụp xuống đất.
Những người khác đều kinh ngạc, động tác nhanh quá! Họ hoàn toàn không nhìn rõ cú đá của Ngô Bình!
Ngũ Long Thánh quyền, hai chân tựa như chân rồng, thần long biến hóa khôn lường, tất nhiên là họ không thể nhìn rõ được, càng không thể phòng bị.
“Khốn kiếp, dám đánh ông đây, ông đây sẽ…”, Lâm Hổ Vương nhảy lên, gào to xông về phía Ngô Bình.
“Tôi sai rồi, tha mạng, tha mạng…”, hắn hét to.
“Cút ra khỏi Vân Kinh!”, Ngô Bình đá bay hắn.
Lâm Hổ Vương nhảy bật dậy rồi chạy ra ngoài, chỉ sợ Ngô Bình lại ra tay. Một đám người lúc tới thì nhanh mà lúc đi cũng rất nhanh.
Trần Lăng Sương thở phào, cô ấy vô cùng cảm kích: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.