Chương 405
Lãnh Kình Phong suy nghĩ một lát rồi lấy ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong chiếc hộp là một cuốn sách bìa da trông vô cùng cũ kỹ.
Lãnh Kình Phong nâng niu cuốn sách trong tay rồi đưa cho Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, Niêm Hoa Chỉ của chú học từ cuốn sách này. Trong này không chỉ có Niêm Hoa Chỉ mà còn có các tuyệt kỹ võ công khác nữa. Có điều, những tuyệt kỹ đó chỉ có tông sư cảnh giới Thần mới luyện được. Cháu mang về nghiên cứu đi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Chú à, cuốn sách này quá quý giá”.
Lãnh Kình Phong xua tay: “Thứ này có ở trong tay chú cũng vô dụng, chẳng thà tặng lại cho cháu nghiên cứu”.
Ngô Bình chắp tay: “Vậy cháu xin cảm tạ”.
Sau khi nhận chiếc hộp gỗ, Ngô Bình nói: “Chú cứ tiếp tục vận công thải độc, sau đó uống thuốc đúng giờ. Nếu duy trì như vậy thì chỉ cần vài ngày là sẽ hoàn toàn hồi phục”.
Ngô Bình còn có việc nên nói chuyện thêm vài câu là anh xin phép rời khỏi nhà họ Lãnh. Lãnh Như Yên tiễn anh ra đến tận ngoài cổng biệt thự.
Hôm qua Lãnh Như Yên đưa Ngô Bình tới bằng xe của cô, hôm nay thì cô cho Ngô Bình mượn một chiếc Lamborghini đứng tên em trai mình.
Đó là một chiếc xe màu xanh nhạt dùng động cơ hút khí tự động 6.5 lít, có thể tăng tốc lên 100km/h trong hơn hai giây, công năng vô cùng vượt trội.
Ngô Bình ngồi lên xe xong, Lãnh Như Yên cười nói: “Đợi khi bố em hoàn toàn khoẻ lại, em sẽ tới tìm anh”.
Ngô Bình: “Được, đợi khi anh học xong tuyệt kỹ trong cuốn sách da kia, anh sẽ dạy lại cho em”.
Lãnh Như Yên đột nhiên thò đầu vào trong, thơm lên má Ngô Bình một cái vô cùng dịu dàng.
Ngô Bình sững người, Lãnh Như Yên thì vẫy tay chào anh: “Tạm biệt”.
Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, sau đó đạp ga. Chiếc xe lao vút đi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Ngô Bình mỉm cười vỗ vỗ lưng cô: “Sau lần trị liệu này là cô sẽ hồi phục, không cần phải ở lại Vân Kinh này nữa”.
Trần Lăng Sương nghe xong thì đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Nếu không ở lại Vân Kinh thì chẳng phải sẽ không gặp được Ngô Bình nữa sao?
Trần Lăng Sương vội vã hỏi: “Vậy hay là anh tiếp tục giúp tôi mát xa, châm cứu trị liệu thêm một thời gian nữa?”
Ngô Bình đáp: “Thời gian tôi ở Vân Kinh không nhiều, hơn nữa giờ cô đã không cần phải trị liệu bằng phương pháp này nữa rồi”.