Chương 423
Ngô Bình lập tức gọi video cho Tiết Thái Hổ rồi còn phát lên màn hình lớn.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tiết Thái Hổ đang mặc đồ ngủ và nằm trên giường, hai bên là hai người đẹp mặc nửa kín nửa hở.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tiết Thái Hổ vội ngồi dậy rồi nịnh nọt cười nói: “Cậu chủ Ngô, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Mọi người hết hồn, Tiết Thái Hổ bá chủ của Biên Nam đang gọi Ngô Bình là cậu chủ ư?
Ngô Bình nói: “Anh Thái Hổ, tôi có việc muốn nói với anh. Nhà họ Đường chuẩn bị tiến công vào thị trường phỉ thuý, sau này nguồn cung phải dựa cả vào anh, được chứ?”
Thấy Ngô Bình gọi mình là anh, Tiết Thái Hổ sung sướng rồi cao giọng nói: “Được chứ! Chỉ cần cậu chủ nói một câu thôi, bao nhiêu cũng có hết”.
Kim Vĩnh Lợi sốt sắng hẳn, anh ta bước nhanh tới rồi nói với điện thoại: “Ông Hổ, tôi là Vĩnh Lợi đây”.
Nụ cười trên mặt Tiết Thái Hổ lập tức biến mất, gã thờ ơ nói với Kim Vĩnh Lợi: “Cậu Kim đấy hả, sao cậu lại ở cạnh cậu chủ Ngô?”
Cuộc hội thoại này đã xuất hiện sự chênh lệch trong xưng hô, Tiết Thái Hổ gọi Ngô Bình là cậu chủ, còn Kim Vĩnh Lợi lại gọi gã là ông Hổ.
Kim Vĩnh Lợi vội cười trừ nói: “Ông Hổ, tôi thay mặt nhà họ Kim hi vọng ông đừng cung cấp hàng cho Ngô Bình, dẫu sao cũng ta cũng đã làm ăn với nhau lâu rồi mà”.
Tiết Thái Hổ lập tức biến sắc mặt rồi quát: “Mẹ kiếp! Chuyện hợp tác giữa tôi và cậu chủ Ngô đến lượt hạng tép riu như cậu xía vào à? Từ trở trở đi, nhà họ Kim đừng mơ mua được phỉ thuý của tôi nữa”.
Tất cả mọi người đều hết hồn, Tiết Thái Hổ định ngưng cấp hàng cho nhà họ Kim ư?
Kim Vĩnh Lợi đần mặt ra, sau khi hiểu ra vấn đề, mặt anh ta tái mét: “Ông Hổ, ông đừng giận, tôi…”
“Biến! Ông không rảnh nói chuyện với mày”, Tiết Thái Hổ tiếp tục mắng nhiếc.
Chuyện này khiến Tiết Thái Hổ vô cùng khiếp sợ, gã là một người thông minh nên đương nhiên không dám đắc tội với Ngô Bình. Dù có phải trở mặt với nhà họ Kim vì chuyện này thì gã cũng không hối tiếc.
“Anh Thái Hổ, vậy chúng ta chốt thế nhé, hôm khác tôi sẽ tới Biên Thành rồi chúng ta bàn bạc sau”, Ngô Bình nói.
Tiết Thái Hổ vội đáp: “Được, tôi chờ cậu chủ đến”.
Ngô Bình tắt máy rồi nhìn Kim Vĩnh Lợi đang đờ đẫn, nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi”.