Thần Y Trở Lại

Chương 469






Chương 471

Cô gái gật đầu với vẻ vô cùng hoảng loạn, cô ấy hỏi: “Anh ơi, anh là ai thế ạ?”

Ngô Bình cười nói: “Anh là Ngô Bình, bạn của chị gái em. Đi thôi, anh đưa em về nhà”.

Cô gái ngẩn ra rồi chợt bật khóc nức nở, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình. Có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi đến mức nào, cô ấy thật sự lo hai người đàn ông kia sẽ giở trò với mình.

Ngô Bình ngẩn ra, đành vỗ vai cô ấy rồi nói: “Đi thôi, chị em đang lo lắm”.

Bấy giờ, cô gái mới chịu buông anh ra, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo anh như thể anh là cái phao cứu sinh của cô ấy.

Hai người đi xuống sảnh tầng một thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh đang đứng ngoài cửa, có một cao thủ cảnh giới Thần đang đứng bên cạnh.

Đúng vậy, Ngô Bình xác định người đó là cao thủ cảnh giới Thần, chứ không phải tông sư cảnh giới Thần. Hiện giờ, tu vi của anh đã cao, hiểu biết về cảnh giới Thần cũng sâu sắc thêm, anh cho rằng chỉ có võ giả cảnh giới Thần ngưng luyện ra được quyền ý và có bản lĩnh khai tông lập phái mới xứng với danh xưng tông sư.

Cao thủ cảnh giới Thần tiến lên phía trước người đàn ông mặc áo khoác rồi nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “To gan đấy, dám cướp người à…”

Người đó còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình biến mất, tên đó ngẩn ra, sau đó nghe thấy một lời cảnh báo ở bên cạnh: “Cẩn thận”.

Ngô Bình đã chạy tới người hắn như ma quỷ, sau đó tung một cú đá cực nhanh, cao thủ cảnh giới Thần đó chỉ kịp lách người sang một bên, nhưng hông vẫn trúng đòn.

Hắn cảm thấy như bị đạn bắn trúng, người lập tức bay ra xa rồi đập mạnh vào cột, đến mặt đất còn rung lên.

“A!”

Tên mặc áo khoác thở dài một hơi rồi nói: “Không ngờ cậu lại là tông sư cảnh giới Thần, Trần Lăng Sương kiếm được một trợ thủ thế này thì chúng ta không nên đánh nhau nữa. Cậu bạn, cậu dẫn người đi đi, chúng ta dừng ở đây nhé?”

Ngô Bình quan sát người đàn ông này rồi chợt cười lạnh, vì anh phát hiện ở ống tay áo của gã có một làn khói vô hình vô dạng đang bay về phía mình.

Đây rõ ràng là một loại dược liệu gì đó, gã đang dùng nó để đối phó anh.

Ngô Bình bất chợt há miệng thổi mạnh một hơi, một cơn gió mạnh đẩy làn khói ấy bay ngược trở lại vào mặt của người đàn ông mặc áo khoác. Gã hét lên, sau đó vội vàng bịt mũi lại.


Ngô Bình: “Từ giờ trở đi, anh phải nghe theo lệnh của tôi, tôi là chủ nhân của anh”.

“Vâng, thưa chủ nhân”, tên đó rất phối họp, lập tức gọi Ngô Bình là chủ nhân.

Ngô Bình: “Anh có thể dùng dược liệu để khống chế người khác à?”

“Vâng, người trong giang hồ gọi tôi là Dược sư”, gã đáp.