Chương 530
“Là việc nên làm mà”, Ngô Bình nói tiếp: “Đúng rồi, có chuyện này cần nhờ ông giúp đỡ”.
Lý Kim Tượng cười đáp: “Đội trưởng Ngô cứ nói”.
Ngô Bình: “Tôi từng ngồi tù hai năm, phiền ông sửa lại lý lịch của tôi một chút. Dù gì một người từng ngồi tù cũng không thể nhậm chức đội trưởng”.
Lý Kim Tượng: “Đội trưởng Ngô suy nghĩ nhiều rồi, vốn dĩ chúng tôi đã sửa lại lý lịch của cậu từ một tháng trước. Tôi sẽ sớm gửi cho cậu tư liệu đầy đủ”.
Ngô Bình hơi ngạc nhiên: “Được”.
Sau khi cúp điện thoại không lâu thì Ngô Bình nhận được hai email mới, một là tư liệu về vụ án mà Lý Kim Tượng vừa nói, cái còn lại là lý lịch mới của anh.
Vụ án về Huyết Li không có đầu mối nào quá giá trị, chỉ là một vài manh mối nhỏ, không có nhiều tác dụng. Thế nhưng lý lịch mới này khiến Ngô Bình hết cả hồn.
Ngô Bình, hai mươi ba tuổi. Mười tám tuổi tham gia khoá huấn luyện đặc biệt của Cục Bảo an Quốc gia. Trong kỳ huấn luyện, thi đỗ đại học Hoa Thanh khoa y dược. Năm hai mươi hai tuổi, nhận học vị tiến sĩ y học và tiến sĩ y dược.
Trong quá trình đi học đã bắt đầu làm việc tại Cục Bảo an Quốc gia, lập chiến công hạng nhất một lần. Năm hai mươi ba tuổi được thăng cấp lên làm cảnh giám cấp hai. Đã từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia, trước mắt sẽ nhậm chức đội trưởng đội hình sự ở tỉnh K.
Có thể nói tấm CV phát sáng này đủ sức gây sốc với bất kỳ ai. Chỉ trong năm năm mà không những lấy được bằng tiến sĩ, lại còn lập chiến công hạng nhất, lại còn từng làm việc ở ba bộ phận trong Cục Bảo an Quốc gia.
Ngô Bình xem xong thì không khỏi đỏ mặt, bốc phét như vậy không phải là quá đáng lắm hay sao? Đương nhiên, bất luận là bằng tiến sĩ, luận văn tốt nghiệp, bằng tốt nghiệp, thậm chí chứng cứ về việc từng làm việc ở Cục Bảo an Quốc gia đều được tạo dựng một cách hoàn hảo.
Nhưng nghĩ lại thì anh thấy thực ra học vị tiến sĩ cũng chẳng có gì quá to tát. Dù gì y thuật của anh lợi hại như vậy, cho dù là tiến sĩ thật đứng trước mặt anh thì cũng chẳng là gì.
Bằng khen hạng nhất là thật, nhưng thưởng vẫn chưa về. Còn về chức vụ ở Bộ Công an, đó cũng chỉ là làm việc bình thường ở Thần Võ Ti.
Diệp Huyền như tìm được báu vật, lập tức bắt đầu khổ luyện. Hai ngày qua, nhờ tập luyện tám động tác, thể chất của anh ta đã cải thiện rất nhiều, eo không còn mỏi, chân không còn bủn rủn, tựa như đã quay về trạng thái tốt nhất.
Mười một giờ trưa, Ngô Mi gọi điện đến, bảo rằng cô bé hẹn ăn trưa cùng Dương Kiệt, và nhắn luôn địa điểm.
Ngô Bình lái chiếc xe của mình đến một quán trà xưa, sau khi xuống xe thì đi thẳng lên tầng hai.
Lúc này, Ngô Mi và Dương Kiệt đang ngồi bàn bên cửa sổ và trò chuyện cùng nhau. Ngô Bình cố ý “ồ” lên: “Tiểu Mi, sao em lại ở đây thế?”