Thần Y Trở Lại

Chương 537






Chương 539

Ngô Bình chỉ đành ra một góc nghe điện thoại, nhưng cũng vô dụng. Ở đây quá yên ắng, dù anh có nói nhỏ tiếng thế nào thì bọn họ vẫn nghe được.

“Chuyện gì vậy?”, giọng anh rất thiếu kiên nhẫn.

Bên kia đầu dây, Diệp Huyền rất hào hứng: “Sư thúc tổ, đệ tử đã tập liền nhau mười hai động tác. Sư thúc tổ đoán xem thế nào? Đệ tử đã có khí cảm rồi đấy, ha ha. Vậy chứng tỏ đệ tử có thể tu luyện rồi!”

Ngô Bình đáp: “Kinh ngạc cái gì, đây là hiệu quả bình thường”.

Diệp Huyền hỏi: “Sư thúc tổ đang ở đâu thế? Đệ tử đến gặp nhé”.

Ngô Bình nói ngay: “Anh đừng có đến”.

La Tử Thông nghe được câu “Anh đừng có đến”, lập tức cười khẩy, lớn giọng bảo: “Không muốn anh ấy đến? Chắc người này không phải Diệp Huyền đâu nhỉ? Dù cậu có là Tổng đội trưởng Tổng đội Truy bắt tội phạm của tỉnh thì cũng không có khả năng quen biết anh Diệp!”

Ngô Bình đảo mắt, nghĩ bụng, cậu muốn tự vả thì để tôi giúp cậu!

Anh bèn bật loa ngoài, hỏi chuyện: “Diệp Huyền, có người tên La Tử Thông muốn nói chuyện với anh. Anh có quen cậu ta không?”

Diệp Huyền trầm ngâm: “La Tử Thông? Có chút ấn tượng”.

Nghe giọng nói này, tim La Tử Thông đánh “thịch”. Thật sự là Diệp Huyền?

Hắn vội vàng ghé lại gần: “Anh Diệp, tôi là Tiểu La đây. Lần trước chúng ta từng gặp nhau ở câu lạc bộ Thiên Hương của Thiên Kinh”.

Diệp Huyền “ồ” lên: “Ra là cậu. Cậu có việc gì à?”

Giờ thì khó xử rồi. Ban nãy La Tử Thông còn khoác lác về chuyện phim trường, bây giờ gặp phải “người thật”, hắn lại không dám nhắc.

Ngô Bình bèn nói thay hắn: “Diệp Huyền, La Tử Thông bảo anh muốn hợp tác với cậu ta, đầu tư mười lăm tỷ xây phim trường ở huyện Minh Dương, có chuyện này không?”

Diệp Huyền đáp: “Xây phim trường ở đây? Đùa à! Sư thúc tổ, hoàn toàn không có chuyện này. Đúng là đệ tử muốn xây phim trường, nhưng địa điểm là Vân Kinh”.


Sắc mặt La Tử Thông thoắt trắng thoắt đỏ, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống!

Ngô Bình mặc kệ hắn. Đi đến trước mặt Bạch Băng, anh nói: “Cô giáo Bạch”.

La Tử Thông cả giận, vội vã sấn tới, quát lên: “Ngô Bình, cậu làm gì đấy?”

Ngô Bình phớt lờ hắn. Nghe câu “cô giáo Bạch” kia, Bạch Băng hơi ngẩng đầu lên, song ánh mắt lại trống rỗng không cảm xúc.