Thần Y Trở Lại

Chương 559






Chương 561

“Không thành vấn đề, anh nhất định sẽ chuyển lời cho sư phụ”, ông ấy cười đáp.

Không còn sớm nữa, trò chuyện thêm vài câu, Ngô Bình chào tạm biệt để về nhà. Anh rời đi không lâu, một người trung niên nho nhã đã bước ra, không ngờ đó lại là ông Đông Phật.

Diệp Thiên Tông cung kính chào: “Sư phụ”.

Kiều Bộ Tiên cười nói: “Con nhìn dáng vẻ không vui của nó kìa, thật muốn tẩn cho nó một trận”.

Diệp Thiên Tông hỏi: “Sư phụ kiên quyết muốn sư đệ đi, rốt cuộc có dụng ý gì ạ?”

Kiều Bộ Tiên đáp: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết rồi”.

Diệp Thiên Tông rất đỗi kinh ngạc: “Đường Thiên Tuyệt sắp chết ư?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Con thử nghĩ xem, Đường Môn không còn Đường Thiên Tuyệt trấn giữ nữa sẽ trở nên thế nào?”

Gương mặt Diệp Thiên Tông tái đi: “Không đâu! Đường Thiên Tuyệt hình như còn chưa đến ba trăm tuổi, sao lại sắp chết được?”

“Đường Thiên Tuyệt không cam tâm, muốn lên thêm một tầng nữa nhưng đã thất bại. Hiện giờ khí huyết suy yếu, không sống nổi quá ba năm”, Kiều Bộ Tiên giải thích.

“Vậy nên Đường Thiên Tuyệt muốn sắp xếp mọi chuyện cho Đường Môn trước khi chết?”

“Đúng vậy. Đường Môn quá lớn, Đường Thiên Tuyệt muốn tìm kiếm một nguồn lực có thể kiểm soát các thế lực lớn trong Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông gật đầu: “Dòng của chúng ta, đúng là có nguồn lực khá mạnh. Nếu có sự hỗ trợ của chúng ta, sư đệ có thể phát huy rất tốt ở Đường Môn. Nhưng cô Đường kia là chủ của tập đoàn lính đánh thuê mạnh nhất thế giới, e là không dễ thuần phục”.

Kiều Bộ Tiên nói: “Thực lực của Đường Băng Vân mạnh hơn Ngô Bình, nắm trong tay tổ chức ám sát quan trọng nhất của nhà họ Đường. Nếu không thể thuần phục cô ấy, sẽ không thể đứng vững ở Đường Môn”.

Diệp Thiên Tông đã hiểu: “Ý sư phụ là, nếu sư đệ không làm được thì chúng ta sẽ từ bỏ?”

Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Tư chất của sư đệ con rất tốt. Ta sẽ không để nó mạo hiểm quá nhiều. Nếu chuyện không thành thì chớ cưỡng cầu, mọi thứ nên thuận theo tự nhiên”.


Nghỉ ngơi chừng nửa giờ, anh mới hồi phục, lại cắn răng luyện tiếp.

Thất bại hết lần này đến lần khác, chật vật đến rạng sáng, anh mới miễn cưỡng tập được động tác này. Song về độ tinh tế thì còn kém rất xa, cần phải cải thiện từng chút một. Nhưng bất kể ra sao đi nữa thì anh cũng đã làm được rồi.

Anh mệt rã rời, ngủ đến tận giờ ăn sáng.

Nhác thấy vẻ sống dở chết dở của anh mình, Ngô Mi kinh ngạc thốt lên: “Anh bị ốm sao ạ?”