Chương 627
Đêm đó, Đinh Mặc và Ngô Bình đã bàn nhau sáng sớm hôm sau sẽ đi tới nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ để xem xét một lượt.
Cũng trong đêm đó, Ngô Bình luyện thêm được động tác số sáu và số bảy. Hai động tác này anh tập liền một mạch. Trời đã hửng sáng nhưng Ngô Bình vẫn tranh thủ thời gian luyện tiếp động tác thứ tám.
Tám động tác tạo thành một nhóm, tám động tác đầu này cũng chính là nhóm động tác đầu tiên của Đoàn Thể Thuật cấp tám.
Điều ngạc nhiên là động tác thứ tám như thể là sự kết hợp và nâng cao của bảy động tác trước đó, khi kết hợp lại thì không quá khó. Chưa đến một tiếng đồng hồ, Ngô Bình đã luyện được rồi.
Tiếp đó, anh tập lại động tác của cả nhóm. Sau khi luyện thành công nhóm một, anh có cảm giác như sinh khí và sức mạnh đang tràn vào cơ thể mình, cải thiện thể chất, rèn giũa tinh thần anh.
Ngô Bình say mê luyện tập đến quên cả thời gian, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên cao. Khi Đinh Mặc nhìn thấy anh thì không khỏi kinh ngạc: “Chú Ba, hình như chú có gì khác khác”.
Ngô Bình cười hỏi: “Có gì khác vậy?”
Đinh Mặc nghĩ ngợi rồi đáp: “Từ khí chất của chú, anh cảm giác chú mới là cao thủ Tiên Thiên chứ không phải anh”.
Ngô Bình: “Có lẽ là do em quá đẹp trai”.
Đinh Mặc đảo mắt chán chường đáp: “Chuẩn bị đi, chúng ta cùng tới chỗ đó”.
Chỗ đó chính là nơi phát hiện ra đá Bàn Cổ. Đinh Mặc nghi ngờ ở đó còn có những đồ vật thất lạc khác nên hai người họ chuẩn bị nhanh gọn rồi cùng nhau xuất phát.
Đi được hai phần ba quãng đường thì phải xuống xe đi bộ do đường khó đi. Hai người họ có tu vi cao nên đi bộ trong rừng sâu cũng nhanh như điện xẹt. Đi được hơn một tiếng thì đã tới địa điểm đó.
Đó là một vùng đất hoang, xung quanh toàn là núi non trùng điệp. Nơi đây sớm đã bị đào bới tan hoang, cây cối cũng chết sạch, bên dưới chỉ toàn là những cục đá vô giá trị.
Có thể nhận thấy nơi này đã bị người ta xới tung lên rồi, không thể còn lại nguyên thạch hay thứ gì có giá trị.
Hai người họ đứng trên một gò đất, nhìn cảnh tượng xung quanh mà ngẩn người.
Ngô Bình: “Anh Hai, muốn tìm thấy kho báu ở cái nơi quái quỷ này thì chẳng khác nào mò kim đáy bể”.
Đinh Mặc cũng cau chặt mày lại đáp: “Thật không ngờ nó lại bị tàn phá đến mức này”.
Ngô Bình: “Anh Hai, em nghe nói những di vật cổ như thế này rất có giá phải không?”
“Đương nhiên rồi, ví dụ như ly rượu này ít cũng phải có giá năm sáu trăm triệu tệ”.
Ngô Bình sững sờ: “Năm sáu trăm triệu tệ ư?”
Đinh Mặc gật đầu: “Đó là còn ít, nếu tham gia đấu giá thì còn được giá nữa”.