Chương 653
Pháp khí không gian được giới thiệu rất nhiều trong phiến ngọc, nhưng anh chưa từng thấy bao giờ, cuối cùng thì hôm nay cũng được mục sở thị rồi. Muốn mở pháp khí không gian ra thì phải khởi động thần niệm, mà giờ thì anh lại chưa có.
Nhưng nếu chỉ bỏ đồ vào bên trong thì đơn giản, chỉ cần truyền thần thức vào chiếc nhẫn, sau đó chạm nó vào thứ mình muốn cất vào bên trong là được.
Vì thế, Ngô Bình lập tức đeo chiếc nhẫn lên ngón tay cái, sau đó vận chuyển thần thức rồi chạm vào thanh đoản kiếm. Không gian khẽ biến chuyển, ngay sau đó thanh đoản kiếm đã biến mất.
Ngô Bình mừng rỡ rồi lại chạm vào cái gương cổ, bộ khôi giáp và những thứ chôn cất cùng khác cho đến khi thu hết vào pháp khí mới thôi.
Sau khi lấy được hết đồ, anh lại đậy nắp quan tài lại như cũ, sau đó tìm cách ra ngoài.
Anh đi quanh mộ thất một vòng thì phát hiện ở một góc có lối ra bị giấu kín, ai đó đã dùng kim loại để che nó lại. Anh đạp vào đó, tấm che chắn rung lên rồi bung ra, một khe hở vừa cho một người kui lọt xuất hiện.
Ngô Bình bò vào trong, sau đó còn tiện tay cầm mảnh kim loại che lại như cũ. Lối này rất hẹp, anh chỉ có thể bò, sau khi bò được hơn trăm mét thì anh nghe thấy tiếng nước chảy.
Ngô Bình tiếp tục bò thêm hơn 50 mét nữa thì nhìn thấy lối ra, nó ở ngay trên sườn núi, bên dưới là một con sông ngầm, tiếng nước chảy phát ra từ đây.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nhảy xuống, nước sâu bốn, năm mươi mét, dòng nước chảy rất xiết, anh nín thở rồi bơi theo dòng chảy. Không biết phải bơi qua bao nhiêu khúc quẹo, con dốc, mãi sau Ngô Bình mới nhìn thấy ánh sáng.
Chẳng mấy chốc, Ngô Bình đã nghe thấy tiếng nước chảy mạnh, người anh chợt bị hút xuống dưới rồi rơi xuống một đầm nước.
Anh ngoi lên mặt nước rồi nhìn lên phía trước thì thấy là có một thác nước cao mười mấy mét đang chảy xuống rồi hình thành nên đầm nước này, mà đầm nước này lại nối liền với một con sông nhỏ ở tít phía xa.
Anh hít sâu một hơi rồi lẩm bầm: “May quá!”
Ngô Bình nhảy lên bờ rồi cởi quần áo ra vắt nước, sau đó treo lên các cành cây ở gần đó để hong kho. Mắt trời chiếu gay gắt, loáng cái quần áo anh đã khô cong.
“Có nên quay lại xem thế nào không nhỉ?”, Ngô Bình nghĩ thầm.
Bọn họ hoảng loạn bỏ chạy, vừa ra ngoài đã nhảy xuống núi, sau đó mượn lực ở vị trí vách đá nhô ra để đáp đất.
“Gào…”
Ngô Bình nghe thấy một tiếng gầm không giống của con người vọng từ trong hang động ra, anh nghi đó là tiếng kêu của cương thi, vì thế lập tức quay đầu bỏ chạy ngay, anh băng qua mấy dãy núi rồi mới thong thả bước chân.
Anh lại đi thêm nửa tiếng nữa thì đã quay lại thị trấn nhỏ lúc trước, sau đó thuê một phòng khách sạn. Vì đi quá nhanh nên quần áo của anh đã rách, giờ trông rất nhếch nhác.