Phượng Khinh Trần mặc kệ Cấm vệ quân tức giận bao nhiêu, đám thám tử bên ngoài nói nàng như thế nào, mãi đến khi vừa lòng mới gật đầu, đồng ý cho bọn họ rời đi. Tất nhiên lúc đi không quên nhắc Thống lĩnh Cấm vệ quân mang cánh cửa bị hỏng đi.
Thống lĩnh Cấm vệ quân đi được hai bước lại quay đầu mang cửa hỏng đi, cũng không dám nói một câu nào, thuận theo ý Phượng Khinh Trần bọn họ mới có thể quay về thuận lợi, bằng không chịu dằn vặt chỉ có bản thân mình.
Cấm vệ quân mang theo cửa bị phá hỏng chạy ra khỏi tiểu viện phía Tây với tốc độ trước nay chưa từng có.
“Phượng Khinh Trần, thái thái quá soái.” Tay Trác Đông Minh chống cằm, khuỷu tay đặt trên ghế, vẻ mặt sùng bái nhìn Phượng Khinh Trần.
“Ta là nữ nhân, nói soái không thích hợp, ngươi có thể nói ta có mị lực.” Phượng Khinh Trần tao nhã đứng dậy đi vào trong phòng, ý bảo Trác Đông Minh cũng đi vào, nàng có chuyện muốn nói rõ với Trác Đông Minh.
Xác định trong phòng không có người, Phượng Khinh Trần lấy một tờ giấy từ ống tay áo ra, nói: “Thế tử gia, nếu không có chuyện khác thì thay ta gom đủ đồ ghi trên đây, bí mật hành động, đừng để bị người khác phát hiện. Đồ vật gom đủ thì đưa tới Phượng Phủ vừa mới xây xong.”
“Đây là cái gì? Ngươi muốn mấy thứ này làm gì?” Trác Đông Minh nhìn mấy loại đồ vật như than củi, lưu huỳnh được viết trên giấy thì khó hiểu không rõ.
“Suỵt!” Phượng Khinh Trần đặt ngón trỏ lên môi, cúi người về phía trước, ghé vào tai Trác Đông Minh: “Đồ để giết người, đừng hỏi nhiều, cũng đừng nói cho người khác biết. Việc này chỉ có hai chúng ta biết, tin ta, ta làm chỉ vì cứu Cửu Hoàng thúc.”
Có một số thứ nàng không muốn dùng nhưng không thể không dùng được, không tạo ra sự hỗn loạn lón thì sao có thể ép Hoàng thượng thả người chứ?
Phượng Khinh Trần nén cảm giác bất an xuống, chuyện đã tới bước này, nàng chỉ có thể giảm tiêu chuẩn của mình, chỉ cần những đồ vật gây hại này không dùng với bá tánh vô tội là tốt rồi.
Chiến trường vô tình, không phải ngươi chết thì là ta sống. Nàng không thể quá mềm lòng, mềm lòng thì nàng không thể gánh nổi hậu quả, nàng thà giết người khác chứ không thể để người mình chết được.
Trác Đông Minh nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Phượng Khinh Trần thì cũng cẩn thận hơn. Sau khi lặng lẽ nhớ kỹ những vật ghi trên giấy và số lượng thì lấy hộp quẹt ra thiêu hủy ngay trước mặt Phượng Khinh Trần: “Ngoại trừ ta và ngươi sẽ không có người thứ ba biết.” Nói cách khác, cho dù là gia gia của hắn, hắn cũng sẽ không nói.
Quả thực lời hứa này của Trác Đông Minh đúng là đủ nặng.
“Đa tạ Thế tử gia, lát nữa ta mời ngươi uống rượu. Đầu năm ta có cất mười vò rượu hoa đào, tuy rằng chỉ mới cất một năm nhưng hương vị cũng đủ rồi. Lát nữa đào lên hai người chúng ta cùng uống một chén.” Phượng Khinh Trần không khách khí cũng không coi đó là chuyện đương nhiên, dùng cách này để biểu đạt lòng biết ơn của mình.
Điều đó tức là nàng biết ơn sự giúp đỡ của Trác Đông Minh lại còn không hoàn toàn coi Trác Đông Minh là người ngoài.
Muốn kéo gần quan hệ của hai người thì biện pháp tốt nhất chính là nhờ đối phương giúp một việc không lớn cũng không nhỏ, nợ đối phương một ân tình, lại có thêm một bí mật chung.
“Được, hai người chúng ta, không thêm ai khác, Cẩm Lăng cũng không được.” Trác Đông Minh hưng phấn đồng ý, sau khi thấy Phượng Khinh Trần gật đầu thì càng mừng đến mức mặt mày hồng hào lên.
“Ha ha ha… Được rồi, ta muốn uống xong cả mười vò rượu này rồi kể lại cho Cẩm Lăng để hắn hâm mộ ta đến chết.”
Phượng Khinh Trần chỉ cười mà không nói. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện sau khi Trác Đông Minh đồng ý giúp đỡ, chân mày Phượng Khinh Trần giãn ra không ít.