Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1334




Đã có quan sai ở đây, dù cho người trên đường cái muốn vây xem thì cũng không dám. Họ chỉ dám trộm đánh giá, làm bộ bận rộn, Phượng Khương Trần đợi một mình, thấy mấy cấm vệ quân này vẫn bất động nửa ngày, có chút không kiên nhẫn.

Một ngày bị người vây xem hai lần, nàng thật sự không có hứng thú, lại càng không muốn trở thành nhân vật trong một đề tài, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Nàng bèn ra một ánh mắt với Hạ Vân, người này thông minh, lập tức mở miệng: “Mấy vị đại nhân này, vị công tử đây là khách quý của tiểu tỷ ta, mới tới kinh thành nên chưa hiểu luật lệ, nếu có thất lễ, vậy còn thỉnh mấy vị đại gia đây giơ cao đánh khẽ, ngày khác ổn hơn sẽ đích thân đến cửa giải thích.”

Ý trong lời này đúng là Phượng Khương Trần muốn đưa Phù Lâm đi, sao cấm vệ quân bằng lòng được? “Phượng cô nương, thật sự thật có lỗi, vị công tử này là người của Cửu Vương phủ, cũng không phải người có hộ tịch. Thuộc hạ đã tra rồi, quan phủ không hề lập hồ sơ cho người này, chứng tỏ hắn ta là lưu dân, mà dù không phải lưu dân, thì toàn bộ người của Cửu Vương phủ cũng sẽ bị tạm giữ, nên vị công tử này sẽ không phải ngoại lệ.”

Đây là chuyện làm theo quy trình thôi, dù Phù Lâm có hộ tịch đi nữa, thì lúc này hắn ta cũng đang ở Cửu Vương phủ, tất nhiên sẽ bị xem như những người khác trong Cửu Vương phủ đó, bị bắt giữ.

Tất nhiên cấm vệ quân sẽ không ngốc đến mức nói điều này cho Phượng Khương Trần, bọn họ nghi ngờ Phù Lâm là gian tế của địch.

Tội danh của Cửu Hoàng thúc là do Hoàng thượng quyết định, tuy nói vẫn chưa được thẩm tra xử lí, nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ niêm phong Cửu Vương phủ, trên dưới Cửu Vương phủ đều bị đóng, không có lý gì Phù Lâm lại thành ngoại lệ.

Bằng hữu của Phượng Khương Trần có thể không có liên quan đến Cửu Vương phủ?

Cấm vệ quân phun ra, Phượng Khương Trần thật đúng là trợn mắt nói nói dối! Quan hệ của Phượng Khương Trần với Cửu Hoàng thúc cũng không phải bí mật gì. Bằng hữu của nàng đang ở Cửu Vương phủ, làm sao có thể không liên hệ gì với Cửu Vương phủ?

Tất nhiên cấm vệ quân chỉ dám chửi thầm trong lòng, không dám nói ra trước mặt Phượng Khương Trần, bọn họ cũng không muốn bị Phượng Khương Trần phản lại, rồi họ sẽ không ngóc đầu lên nổi trước mặt đồng nghiệp nữa. Cấm vệ quân ôn tồn nói: “Phượng cô nương, việc này ty chức không làm chủ được. Nếu người này không liên quan gì đến Cửu Vương phủ, Phượng cô nương có thể tự đến Thuận Thiên phủ lĩnh người.”

Cấm vệ quân muốn bắt người, đồng thời cũng một phần nhún nhường với Phượng Khương Trần. Người bị giam ở trong Thuận Thiên phủ, bảo muốn ra được cũng khó, không ai ngoại lệ, cho dù là người trên của Cửu Vương phủ. Tất nhiên, cấm vệ quân cũng không nói cho Phượng Khương Trần biết, rằng Phù Lâm là ngoại lệ.

Đến lúc đó, người đau đầu cũng không còn phải bọn họ nữa, bọn họ chỉ cần phụ trách bắt người là được rồi.

Phù Lâm đứng một bên, vẻ mặt hơi đổi, lại vẫn không hề nói gì. Hắn ta cũng không hề có tư cách nói chuyện trong hoàng thành Đông Lăng. Phượng Khương Trần suy nghĩ, quyết định đành làm theo ý của cấm vệ quân.

Chuyện ngày hôm qua thì nàng có lý, nhưng chuyện ngày hôm nay nàng có muốn làm thế nào cũng không được, dù có muốn cứu Phù Lâm, thì nàng cũng “lực bất tòng tâm”. Phượng Khương Trần hướng một ánh mắt xin lỗi về phía Phù Lâm, nhưng khi chuẩn bị mở miệng thì đã bị người ta đánh gãy…

“Chuyện này là sao nữa vậy? Phượng Khương Trần, nàng lại bị cấm vệ quân bắt rồi à?”

Trác Đông Minh đã dẫn theo một đám binh lính xuất hiện. Quân trang được mặc trên người hắn có mấy phần cảm giác hơn cả quần áo lụa là. Phượng Khương Trần nhíu này, Trác Đông Minh này lại muốn chơi trò gì nữa?

“Ra mắt Thế tử gia.” Cấm vệ quân vừa thấy người tới, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng. Vất vả lắm mới có dấu hiệu Phượng cô nương chịu nhả người, bây giờ lại thêm một Trình Giảo Kim nhảy ra nữa – cấm vệ quân thầm thấy đau đầu, nhưng không hề quên việc hành lễ.