Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1753




Chương 1754

Quả nhiên là nàng ta.

Vương Cẩm Lăng tỏ vẻ đã hiểu, Thôi Hạo Đình cũng không ngạc nhiên, nếu hai người này không đoán được thủ phạm phía sau hắn mới cảm thấy kỳ quái, nhưng cả hai bên đều hiểu rằng đây không phải là nội dung của cuộc giao dịch mà chỉ là sự khởi đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp.

Thôi Hạo Đình nâng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, chờ Cửu hoàng thúc hỏi câu tiếp theo.

Loại trà thô hương dã uống vào cực kỳ đắng chát, nhưng Thôi Hạo Đình không mảy may nhíu mày một chút, nước trà tràn vào cổ họng, hắn khẽ dừng lại một chút, để mặc cho hương trà lan toả trong miệng như thể đang nhấm nháp một loại trà nổi tiếng nào đó.

Mặc dù trong lòng lo lắng nhưng Cửu hoàng thúc tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài vào lúc này, chờ đến khi Thôi Hạo Đình đặt tách trà xuống, hắn mới hỏi tiếp: “Thân phận của nàng ta là gì?’’

“Ngài muốn biết thân phận của phu nhân cung chủ Huyền Tiêu cung hay là thân phận của mẫu thân Phượng Khương Trần?’’ Trong ánh mắt dịu dàng của Thôi Hạo Đình mang theo ý cười tinh nghịch.

Cả hai bên đều đang rất sốt ruột, tuy nhiên không một ai muốn để lộ sự lo lắng trong lòng ra ngoài, Cửu hoàng thúc hơi ngả người ra phía sau, vô tình khiến khí thế của mình yếu đi một chút, nhưng lại mang theo sự thanh thản nhàn nhã.

“Có gì khác nhau sao?’’

“Đương nhiên là có rồi, bây giờ phu nhân của cung chủ Huyền Tiêu cung đang sử dụng thân phận của mẫu thân Phượng Khương Trần, cho nên ngài muốn biết thân phận của ai?’’ Nói cách khác, trong mắt người Thôi gia, giá trị của Lam Y Lâm cũng không cao lắm, không thể dùng nàng ta đổi lấy thông tin về thân phận của hai người cho nên Cửu hoàng thúc buộc phải đưa ra lựa chọn.

“Ai cũng được, Thôi công tử muốn nói người nào thì cứ nói người đó đi, công tử có thể từ từ suy nghĩ cẩn thận, bổn vương không vội.’’ Cửu hoàng thúc không dùng việc uống trà để tỏ vẻ mình không gấp gáp mà trực tiếp nhắm mắt dưỡng thần.

Cửu hoàng thúc lại đá bóng trở về, để Thôi Hạo Đình quyết định, đúng là không hề có hại.

Từ đầu đến cuối Vương Cẩm Lăng chỉ đóng vai trò của một người nghe, mặc dù ngoài mặt không để lộ bất cứ sơ hở nào nhưng hắn hiểu rõ, lúc này hắn cũng không có tâm trạng để chơi đùa với Thôi Hạo Đình.

Hắn đang nghĩ, sau sự việc này, liệu Phượng Khương Trần còn có thể thoải mái nói chuyện, hoàn toàn tin tưởng bọn họ giống như trước đây không?

Có lẽ không, vậy hắn phải làm thế nào mới có thể bù đắp lỗi lầm lần này đây?

Một người ngoài mặt vẫn nở nụ cười trong tâm trí không biết đã bay đến tận nơi nào, một người nhắm mắt mặc kệ hắn, Thôi Hạo Đình biết mình không thể sử dụng phương thức bình thường để nói chuyện với hai người này, nếu không hắn sẽ tức chết.

Cảm giác bị người khác coi thường thực sự không tốt chút nào, quên đi, hắn vẫn nên nói xong sớm rồi rời khỏi nơi này thì hơn, ở lại đây lâu hơn nữa hắn sẽ tức chết mất. Thôi Hạo Đình lười cò kè mặc cả với Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng, trực tiếp nói ra giới hạn của Thôi gia.

“Phu nhân cung chủ Huyền Tiêu cung tên là Lục Dĩ Nhiên, là tỷ muội song sinh với mẫu thân Phượng Khương Trần, các nàng đều đến từ vùng biển, bốn mươi năm trước Lục gia đã từng là thủ lĩnh hải tặc của vùng biển Uy Chấn, xưng bá xưng vương một vùng, vào thời điểm hưng thịnh nhất, tất cả các tàu thuyền đi ngang qua đó đều phải cung phụng Lục gia. Đáng tiếc… Trong đám hải tặc kia có một kẻ phản bội, cấu kết với Tây Lăng, liên thủ với quân đội Tây Lăng trong ứng ngoại hợp, cướp sạch toàn bộ của cải của Lục gia, nghe nói ngày hom đó, nước ở vùng biển kia đều là màu đỏ.

Toàn bộ của cải của Lục gia đều bị Tây Lăng cướp đoạt nhập vào quốc khố, cũng chính nhờ vào số tài sản khổng lồ này mà quyền lực quốc gia của Tây Lăng tăng thêm rất nhiều, đống tài sản nằm trong tay phu nhân cung chủ Huyền Tiêu cung có lẽ cũng là tài sản cuối cùng Lục gia để lại.

Chuyện năm đó có lẽ các quốc gia khác cũng biết một chút, nhưng ngoài mặt đó chỉ là một cuộc truy bắt cướp biển, còn những người khác thì chẳng mấy ai quan tâm, Tây Lăng đã làm rất tốt công việc xử lý hậu quả, hơn nữa nó xảy ra trên biển nên ba quốc gia khác cũng không coi trọng.’’