Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 238




Đoàng…



Một viên đạn dính đầy máu được lôi ra, Phượng Khương Trần lấy ra một cái khăn tay lau vết máu đi.



Miệng Vũ Văn Thanh há ra tròn như chữ o.



Nữ nhân này cũng dũng mãnh quá rồi.



“Phượng Khương Trần ngươi…”



Có buồn nôn không?



Ngươi vẫn là nữ nhân sao?



Khó trách Lạc Vương điện hạ không chịu cưới nữ nhân này, hung hăng như thế này thì sau này ai dám rước về nhà? Có khi đêm nào đó đang yên giấc lại bị nữ nhân này đâm một dao cũng nên.



Nghĩ tới đây cả người Vũ Văn Thanh phát run.



“Ha ha…” Phượng Khương Trần tra dao vào vỏ, ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thanh cười nói: “Vũ Văn tướng quân có muốn biết điều gì không? Ta rất sẵn lòng nói cho ngài biết.”



Thậm chí còn không nhìn mà lôi viên đạn ra.



Tiếng đạn bắn ra ngoài kêu coong một tiếng.



Vũ Văn Thanh lùi lại một bước, giống như không quen biết Phượng Khương Trần.



Ánh mắt của Cửu hoàng thúc quả nhiên vô cùng đặc biệt.



Nữ nhân kiểu này hắn ta không thể chọc vào.



Vũ Văn Thanh ném bó đuốc cho người binh sĩ đứng bên cạnh, xoay người rời đi.



Ba ngày này ngoại trừ Phượng Khương Trần vẫn luôn bình chân như vại thì trái tim của mọi người đều vô cùng bắt ổn, lo lắng vần đề mắt của Vương Cẩm Lăng sẽ phát sinh vần đề.



Có người chết đối với hoàng thành này cũng không phải chuyện lạ gì.



Phượng phủ mỗi ngày đều cho người ra ngoài thăm dò tin tức, nhưng bên trong thì bị Vũ Văn Thanh phong tỏa đến kín như thùng sắt, nước tát không lọt kim đâm không thủng.



Chính vì vậy mà Hoàng hậu nương nương tức đến suýt hộc máu.



Đến bây giờ bà ta mới hiểu việc bà ta lấy việc làm của Cửu hoàng thúc đền khóc lóc kể, không những không được việc mà con để cho Cửu hoàng thúc thuận nước đầy thuyền, để Vũ Văn Thanh đi giám sát và bảo vệ.



Cục diện biến thành như thế này làm hoàng hậu vô cùng bất ngờ, mấy cung nữ vốn không ngót lời bây giờ cũng không dám lên tiếng, sợ không cẩn thận sẽ bị hoàng hậu trách phạt.



Thấy Đông Lăng Tử Lãng tới, các cung nữ đều vội vàng tiến lên, nhiệt tình gấp mười lần so với quá khứ.



“Điện hạ ngài tới rồi.”



“Điện hạ.”



Các cung nữ giống như nhìn thấy cứu tinh.



Đông Lăng Tử Lãng khoát tay áo, ra hiệu bọn họ lui ra, trên khuôn mặt tuần lãng lộ ra ý cười mệt mỏi.



Không có cách nào để mẫu hậu và muội muội hắn bớt lo cả.



Hạ độc thì cũng không sao, nhưng lúc hạ độc không xử lý manh mối sạch sẽ, để bị người ta bắt được thì vô cùng phiền phức.



Nghĩ tới việc Cửu hoàng thúc cho hắn xem những chứng cứ kia, tận sâu bên trong hắn là cảm giác vô cùng bắt lực.



Nếu để phụ hoàng biết mẫu hậu và muội muội hắn làm như vậy thì sẽ ra sao?



Đông Lăng Tử Lãng thở dài, đi vào nội cung để chuẩn bị nói chuyện rõ ràng với mẫu hậu, có những người căn bản không đáng để bọn họ xuất đầu lộ diện, được bù không lại mất.



Do có Phượng Khương Trần và nha hoàn của phủ chăm sóc rất chu đáo mà tình trạng của Vương Cẩm Lăng hậu phẫu thuật rất tốt.



Hôm nay cuối cùng cũng có thể tháo băng.



Mặc dù Phượng Khương Trần cam đoan rằng chắc chắn hai mắt của Vương Cẩm Lăng sẽ khỏi, nhưng [it seo Vương gia vẫn khá bắt an, sáng sớm đã mở từ đường, Vương gia tự mình dẫn theo hàng trăm đệ tử đi tế bái tổ tiên, cầu nguyện với tổ tiên để hai mắt Vương Cẩm Lăng mau lành lại để phủ Vương gia lại có thể phục hồi lại như ngày xưa.



Phải biết là việc mở từ đường là chuyện đại sự, một tộc lớn như nhà họ Vương ngoại trừ việc tế bái hằng năm, trừ phi có chuyện lớn ảnh hưởng tới toàn thể gia tộc còn không tuyệt đối sẽ không mở từ đường.