Tây Lăng Thiên Lâm nén giận, cười nói: “Cửu hoàng thúc quá lời, bản điện hạ tin sẽ tra ra được manh mối. Đương nhiên đối với y thuật của quý quốc, bản điện hạ hoàn toàn tin tưởng. Cửu hoàng thúc đừng nghe những lời phỉ báng, phá vỡ giao tình của hai nước.”
Ánh mắt Tây Lăng Thiên Lâm liếc nhìn Phượng Khương Trần, rõ ràng mang hàm ý cảnh cáo.
Hắn đường đường là Tây Lăng Thái tử, không thể động đến Đông Lăng Vũ Cửu thì cũng thôi đi, ngược lại còn bị một tiểu đại phu làm cho mắt hồn vía ư…
Phá hỏng giao tình hai nước!
Quả nhiên là huynh muội, đến lý do cũng có thể giống nhau. Đông Lăng Vũ Cửu cúi đầu, chậm rãi xoa xoa chiếc nhẫn trên tay: “Vậy sao? Bản vương vừa nghe có vẻ không giống như vậy, Dao Hân Công chúa, ngươi nói thử xem?”
Đông Lăng Vũ Cửu rõ ràng không nhìn ai nhưng lại khiến cho ai nấy đều cảm thấy áp lực. Tây Lăng Dao Hân nuốt nước bọt, không cần Tây Lăng Thiên Lâm nhắc nàng ta cũng biết nên nói cái gì.
“Cửu hoàng thúc đã hiểu lầm rồi, Dao Hân vẫn luôn rất ngưỡng mộ Phượng đại phu, Chẳng qua là do Dao Hân lo lắng vét thương của huynh trưởng nên mới nhất thời mạo phạm, mong Cửu hoàng thúc hiểu cho.
Tây Lăng Dao Hân chỉ bằng lòng cúi đầu với Đông Lăng Vũ Cửu, tuyệt không muốn cúi đầu trước Phượng Khương Trần. Chuyện xảy ra ban ngày đã đủ mắt thể diện rồi, mặc dù nàng ta sợ đến mức té xỉu tại chỗ nhưng nói gì đi chăng nữa cũng là một công chúa, như vậy rất mắt mặt.
“Bản vương hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là Phượng đại phu có hiểu hay không. Dù sao thì chỉ có Phượng đại phu mới là người cứu lệnh huynh. Dao Hân Công chúa hình như không hiểu đạo lý này lắm.” Đông Lăng Vũ Cửu vẫy vẫy tay, ý bảo Phượng Khương Trần tiến lên phía trước: “Nếu công chúa có chuyện gì thì hãy nói rõ với Phượng đại phu. Chẳng qua Bản vương chỉ đi xem thương thế của Thái tử như thế nào, chỉ cần Thái tử điện hạ không ảnh hưởng đến tính mạng thì Bản vương yên tâm rồi.”
Ngụ ý chính là, chỉ cần ngươi không chết thì chẳng liên quan gì tới Đông Lăng, dù tàn phế thì như thế nào, Tây Lăng cũng không thiếu một Thái tử như ngươi, nếu ngươi bị tàn phế rồi sẽ có một Hoàng tử khác thượng vị, đến lúc đó, Đông Lăng thể hiện ra sự ủng hộ đối với vị hoàng tử đó, sau khi hắn thượng vị tắt nhiên sẽ không gây phiền phức cho Đông Lăng.
Uy hiếp, đây tuyệt đối là lời nói uy hiếp, Tây Lăng Thiên Lâm cảm thấy tên Cửu hoàng thúc này và Lam Cửu Khánh đều đáng ghét như nhau.
“Phượng đại phu, là Dao Hân nhát thời nóng vội, mong Phượng đại phu đừng để trong lòng.” Đường đường là một Thái tử mà phải mở miệng xin lỗi nàng, cái này cũng đủ vinh hạnh nha.
“Điện hạ quá lời rồi, dân nữ cũng không để tâm những lời đó, Dao Hân Công chúa chỉ là quá lo cho thương thế của điện hạ, chuyện này dân nữ hoàn toàn hiểu được.” Phượng Khương Trần không hống hách, cúi đầu với Đông Lăng Vũ Cửu khiêm tốn nói, cũng không có nhìn Tây Lăng Thiên Lâm.
“Nếu đã như vậy, xin mời Phượng Khương Trần thay Bản điện hạ chữa trị.” Tây Lăng Thiên Lâm tức giận đến mức muốn giết người, hai tay hắn giấu trong mền, khẽ siết chặt, đồng thời cũng nén sát khí trong lòng xuống.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó xử, sau đó lại cúi đầu xuống, mãi không có phản ứng.
“Phượng đại phu, ngươi đây là có ý gì?” Ngại hắn hạ mình chưa đủ thấp hay sao? Hắn chưa bao giờ mất hết mặt mũi như bây giờ.
“Lời Thái tử nói… dân nữ vừa cảm thấy đau xót lại vừa nhát gan, dân nữ sợ cầm kim không vững, nếu làm không tốt, thật sự là chết nghìn lần cũng không hết tội.” Nếu như Phượng Khương Trần nàng động thủ, nàng sẽ tuân thủ quy tắc của mình, sẽ tận lực cứu chữa, nhưng cũng không đại biểu cho việc nàng sẽ không mượn cơ hội này dọa đối phương một chút.
“Nếu thật là như thế, bản điện hạ không trách ngươi.”
“Hoàng huynh, vậy sao được?” Tây Lăng Dao Hân vội vàng tiến lên, đây không phải là đang tìm cơ hội cho Phượng Khương Trần ư.
“Bản điện hạ tin vào y thuật của Phượng đại phu.” Tây Lăng Thiên Lâm hiểu rõ lúc này hắn không còn sự lựa chọn nào khác.