Một người nam nhân kiêu ngạo như vậy, lại vì nàng mà mở miệng nhờ người khác, Phượng Khương Trần nàng có tài đức gì chứ.
Nghĩ đến một nam tử khác cũng tặng thuốc cho nàng, Phượng Khương Trần lặng lẽ thở dài trong lòng: “Lam Cửu Khanh à Lam Cửu Khanh, ta nợ huynh một ân tình nữa rồi, lần này ta biết lấy gì để báo đáp huynh đây.”
“Xong rồi, ngươi cầm lấy thuốc mỡ này đi, mỗi ngày thoa ba lần sẽ không để lại sẹo.” Trước giờ, Vương Cẩm Lăng là một quân tử, mọi hành động của hắn đều xuất phát từ tình cảm đúng mực, dành sự tôn trọng tuyệt đối cho Phượng Khương Trần. Hắn sẽ không làm nàng khó xử hay cợt nhã nàng.
Phượng Khương Trần mỉm cười nhận lấy, cũng không nói cảm ơn: “Đưa tay đây, ta bắt mạch giúp huynh.”
Sắc mặt tái nhợt bất thường của Vương Cẩm Lăng khiến nàng cảm thấy lo lắng, có điều Vương Cẩm Lăng từ chối: “Ta không sao, ban ngày bị ngã chỉ có vài vết thương nhẹ thôi, thái y đã thoa thuốc cho ta rồi. Hôm nay bận rộn suốt cả ngày trời vẫn chưa ăn gì, nên sắc mặt hơi kém một chút.”
Lúc trước hắn từng bị thương, hắn không muốn Phượng Khương Trần biết việc này để tránh nàng lo lắng thêm.
Người ta không muốn, tất nhiên Phượng Khương Trần cũng không ép, nàng chỉ gật đầu, không nói gì.
“Khương Trần à, sau khi nàng ra khỏi điện Thái Hòa, Trấn Quốc Công liền dẫn theo một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi xuất hiện. Người đó không chỉ nhận ra thứ phát nổ hôm nay là cái gì, còn nói nếu cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ chế ra được.” Vương Cẩm Lăng không hỏi về sự bất thường của nàng sáng nay, chỉ nói ra chuyện nàng muốn biết.
Người khác không biết, nhưng Vương Cẩm Lăng biết Phượng Khương Trần nhất định biết thứ gây nổ hôm nay là gì, chỉ là hắn khéo léo không hỏi vì không muốn tiếp tay làm việc xấu.
“Nam? Hắn nói thứ đó là gì?”
“Hắn nói thứ đó gọi là bom sấm sét, bên trong thứ nổ tung ấy gọi là bom sấm sét, bên ngoài là mẻ kim loại dùng sợi dây dẫn để làm nổ. Một khi phát nổ thì lực sát thương rất mạnh, hôm nay vụ nổ ở cửa thành chỉ trong diện tích nhỏ, nếu được hắn cải thiện thêm thì có thể gia tăng sức tấn công, dùng trên chiến trường thực sự không có sức mạnh nào địch nổi.” Trong giọng nói của Vương Cẩm Lăng tràn đầy lo lắng.
Hắn biết thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ nổi loạn, có điều bây giờ chưa phải là lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức mới chỉ mấy chục năm. Nếu vội vã khai chiến trong tình trạng quốc khố trống rỗng, thiếu thốn lương thực, đến lúc đó thiên hạ sẽ loạn tới mức nào.
“Chắc hoàng thượng sướng như điên.” Phượng Khương Trần nói bằng giọng giễu cợt.
Đơn giản vì tin: “có thể nàng biết” hoàng thượng đã bày ra thế trận như vậy, hiện giờ có người biết chắc hơn, hơn nữa còn làm tốt hơn, sao hoàng thượng có thể từ bỏ.
Vương Cẩm Lăng mỉm cười: “Hoàng thượng sắp xếp người đó ở điện Thanh Diễn.”
Điện Thanh Diễn là cung cách hậu cung xa nhất, nên sắp xếp một người nam nhân ở cung đó là chuyện rất bình thường.
Phượng Khương Trần gật đầu, đây chẳng khác nào giam lỏng.
“Cẩm Lăng, sao hắn biết phủ Trấn Quốc Công?” Đây mới là điều quan trọng mà Phượng Khương Trần quan tâm, sao hết lần này tới lần khác là phủ Trấn Quốc Công?
Nếu như tin tức nàng nhận được là đúng, gần đây phủ Trấn Quốc Công liên tục bị người khác chèn ép, lần này họ có cơ hội xoay chuyển rồi.
Trấn Quốc Công có cơ hội trở mình chẳng phải tin tốt gì đối với nàng. Nàng có thể buông tha cho Trấn Quốc Công phủ, nhưng phủ Trấn Quốc công tuyệt đối sẽ đối phó nàng.
“Hắn có tình cảm sâu nặng với thập tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, nói rằng vừa gặp đã thương thập tiểu thư.” Vương Cẩm Lăng chọn lời tương đối dễ nghe, ngôn từ của người đó rất khiếm nhã. Hắn ta thẳng thừng tuyên bố trên điện Thái Hòa rằng thập tiểu thư là nữ nhân của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không được phép ức hiếp nữ nhân của hắn.
Nói mấy câu này cũng thôi đi, không những người đó nói năng bậy bạ rằng tư tưởng của bọn họ phong kiến, cố chấp không chịu thay đổi, cái gì mà chẳng phải chỉ là lớp màng trinh của phụ nữ thôi sao, cần gì phải để tâm như thế. Chỉ có những nam nhân vô dụng mới để ý mấy chuyện nhỏ nhặt đó, không phải người đàn ông đầu tiên thì sao, chỉ cần là người đàn ông cuối cùng của nàng là được rồi.
Trong lời nói có chút nhắm vào hắn, nói đại công tử nhà họ Vương như hắn chỉ có hư danh, chẳng qua là tiểu bạch kiểm trông khá tuấn tú mà thôi.