Tuy rằng các dấu hiệu sinh tồn như nhịp thở và nhịp tim của anh ta rất yếu nhưng rõ ràng là vẫn có thể kiểm tra ra được, chỉ cần là người hơi biết một chút y học đều sẽ không nghĩ rằng anh ta đã chết, nếu không phải nàng biết Lý Tưởng đang giả bộ thì kết quả chẩn đoán của Phượng Khương Trần sẽ là hôn mê sâu.
Nhưng Phượng Khương Trần cũng có thể hiểu được cách làm của các thái y, chỉ có nói bệnh tình nghiêm trọng hơn thì nếu chữa được bệnh công lao của họ mới to, còn không chữa được thì tội trạng sẽ nhỏ hơn, bởi vì bệnh của đối phương quá nặng.
“Các vị ái khanh có phương pháp cứu chữa chứ?” Ánh mắt Hoàng thượng dừng lại trên người Phượng Khương Trần.
Người ở chỗ này ai cũng biết Phượng Khương Trần đã cứu sống Tô nhị công tử bị chết giả, đối với Lý Tưởng cũng có trạng thái tương tự thì hẳn là nàng cũng có biện pháp.
Các thái y chủ động nhường lối cho Phượng Khương Trần, nàng cũng không làm bộ, từ phía sau bước lên trước: “Hồi bẩm Hoàng thượng, tình trạng của Lý công tử và Tô nhị công tử không giống nhau nên dùng cùng phương pháp cứu chữa sẽ không có tác dụng.”
“Khác nhau? Như vậy là có nghĩa gì?” Hoàng thượng có vẻ rất hứng thú, nhưng Phượng Khương Trần cũng hiểu được, như thế này là Hoàng thượng đang tỏ vẻ tín nhiệm nàng, muốn nàng đừng phụ sự tín nhiệm của ông ta.
Đáng tiếc, nàng nhất định phải phụ sự tín nhiệm này rồi, Hoàng thượng đã mời nàng tới, để cho nàng trị liệu cho Lý Tưởng, cơ hội tốt như vậy làm sao nàng có thể bỏ qua cho được, Lý Tưởng gặp phải nàng thì anh ta cũng xui xẻo rồi.
Lý Tưởng, hôm nay chúng ta xem xem ai cao hơn ai một bậc, là anh dò xét được tôi, hay là tôi phế bỏ được anh trước.
Phượng Khương Trần suy nghĩ trong lòng mà hoàn toàn không để lộ trên mặt, nghiêm túc đáp lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, sở dĩ Tô nhị công tử lại giả chết vào ngày hôm đó là vì hắn bị một hạt châu chặn lại ở cổ họng, không thể nào thở được, Khương Trần đánh hắn và cuối cùng đánh cho hạt châu trong cơ thể văng ra ngoài, nên mới có thể tiếp tục sống.
Nhưng Lý công tử lại không phải trường hợp này, Lý công tử bị thương do vụ nổ, theo sự chẩn đoán của Khương Trần, mặc dù Lý công tử không bị nổ trúng nhưng vì sức xung kích của vụ nổ làm cho mạch máu bị tắc nghẽn.” Điều này có chút không thể nào hiểu được mà Phượng Khương Trần lại nói nghiêm túc như thế.
“Có nghĩa là sao?” Hoàng Thượng cũng khá ngờ hoặc, nhưng trước khi có một kết luận tốt hơn thì ông ta lựa chọn tin tưởng Phượng Khương Trần.
“Hoàng Thượng, Khương Trần đã trải qua vụ nổ hồi sáng, vụ nổ đó là sức mạnh tức thời, Khương Trần nghi ngờ rằng chính là luồng sức mạnh tức thời đó đã đánh trúng và một mạch máu nào đó của Lý công tử nên khiến cho mạch máu bị tắc nghẽn và tạo ra hiện tượng Lý công tử giả chết.
Vào buổi sáng cũng có rất nhiều người dân không bị thương nhưng lại ngất đi vì vụ nổ, Khương Trần nghi ngờ tình trạng của Lý công tử và những người dân đó rất giống nhau, chẳng qua tình trạng của Lý công tử có vẻ nghiêm trọng hơn một chút.”
Trong số những người có mặt thì chỉ có thái tử và Phượng Khương Trần trải qua vụ nổ vào buổi sáng, thái tử không hiểu y thuật nên hắn không có quyền lên tiếng, và ở đây chỉ có một mình Phượng Khương Trần có thể nói.
“Phụ hoàng, Khương Trần nói không sai, vào buổi sáng quả thực có rất nhiều người đã ngất đi vì vụ nổ, khi tiếng nổ vang lên, nhi thần cũng cảm thấy trước mắt tối đen như mực, cũng may nhi thần ở xa trung tâm vụ nổ nên không bị ảnh hưởng nhiều.” Lời nói của thái tử rõ ràng là đang giúp Phượng Khương Trần.
Có thái tử làm nhân chứng thì Hoàng Thượng đã tin được bảy phần: “Đã tìm ra được nguyên nhân rồi vậy Khương Trần có cách nào không?”
“Dạ có.” Phượng Khương Trần mạnh mẽ gật đầu.
“Cách gì?”
“Chích máu!”
Hoàng Thượng có hơi do dự: “Sẽ có nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Sẽ không đâu, nhưng sau khi tỉnh lại thì cần phải có một khoảng thời gian để hồi phục.” Với tư cách là một đại phu, nàng chỉ biết chữa trị cho bệnh nhân chứ không biết chữa trị cho người tốt, Lý Tưởng đã muốn được nàng chữa trị thì nàng chỉ đành biến Lý Tưởng trở thành bệnh nhân trước, và hơn nữa lại là loại mà bản thân giỏi chữa trị nhất.