Câu thơ đối này chính là câu một đôi nam nữa bên cạnh kia không đối được. Điếm tiểu nhị này là đang nói cho đối phương biết, rằng Trục Phong lâu bọn họ quang minh chính đại. Dù có biết rõ cõi lòng đối phương đầy tính kế, cũng không từ thủ đoạn nhỏ nào.
Đối mặt với sự khiêu khích trực diện của điếm tiểu nhị, khuôn mặt nữ tử tên Kính Nguyệt kia đỏ đến sắp cháy mất. Nam tử mặc trường bào xanh ngọc thì coi như tỉnh táo, chỉ im lặng mà đứng ở đó, dường như đang đợi Phượng Khương Trần đọc ra câu đối của mình, lại y như đang nghĩ xem phải đối lại câu văn này ra sao.
Ánh mắt trực tiếp mà nóng cháy như vậy, Phượng Khương Trần có muốn làm như không thấy cũng không được.
Chuyện gì thế này? Ăn một bữa cơm mà cũng có thể gặp người đến kiếm chuyện. Nàng liếc mắt xa xa một cái, phát hiện ra hai người này, nam thì trông cao lớn, nữ lại có ngạo mạn, khí chất bất phàm, quần áo đẹp đẽ quý giá. Với ngạo khí trên người họ, đó không phải thứ gia đình bình thường có thể dưỡng ra được, không cần hỏi cũng biết xuất thân bất phàm.
Nếu hôm nay nàng không đối được phần văn này cho hoàn hảo, thì không ổn, mà nếu đối được, thì hẳn không phải đang đánh mạnh vào mặt người ta sao?
Thôi đi! Tát vào mặt người khác là việc Phượng Khương Trần nàng hay làm nhất. Vậy nên, đôi câu thơ này, để nàng suy nghĩ cho kĩ càng một chút đi!
Thấy nửa ngày rồi mà Phượng Khương Trần không nói lời nào, trong lòng của hai tiểu nha hoàn cũng thầm lo lắng. Nếu tiểu thư không đối được, vậy người cũng sẽ rất mất mặt. Các nàng thật sự muốn giúp đỡ, nhưng mà…
Các nàng cũng không với tới được câu thơ đối này.
Nha hoàn nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, Trục Phong lâu sẽ cho thời gian một nén hương. Bây giờ đã qua thời gian nửa nén hương rồi, còn không đối được nữa là không thể vào đâu!”
“Ta biết rồi.” Phượng Khương Trần vội vã tập trung lực chú ý, nhìn vế đối trên kia, mím môi đi mấy bước tại chỗ.
Một câu này thật sự là khó đối…
“Ca ca, ngươi nhìn đi, nàng cũng không đối được. Ta đã bảo là Trục Phong lâu làm khó người khác mà! Ta con tưởng người nào đến Trục Phong lâu dùng bữa cũng là tài nữ, thì ra cũng chỉ là hạng tầm thường này thôi!” Phấn y nữ tử thấy Phượng Khương Trần mãi mà không nói ra được vế dưới, cũng không khách sáo mà bắt đầu châm chọc.
Hạng tầm thường? Ý tiểu cô nương này là, người nào không đối ra được thì là hạng tầm thường? Vậy hai người họ thì sao? Phượng Khương Trần lắc lắc đầu, trong lòng cười thầm. Cũng không biết là con cái do ai nuôi ra, một chút trí tuệ cũng không có!
“Kính Nguyệt, không được nói bậy!” Nam tử trường bào xanh ngọc quát lớn, nhưng trong mắt cũng đầy cưng chiều.
Phượng Khương Trần trần đến gần, liếc nhìn kĩ đôi huynh muội này một cái. Nàng phát hiện ra thân hình hai người này thon dài, hai mắt sâu thẳm, mũi thon thẳng, thấp thoáng có mấy phần phong tình nước khác. Phượng Khương Trần đoán chắc chắn hai người này không phải người Đông Lăng.
Nam tử trường bào xanh ngọc nở một nụ cười xin lỗi với Phượng Khương Trần, nàng kia lại ngạo mạn hếch mặt lên, Phượng Khương Trần cũng không để ý, mỉm cười xoay người. Nàng không muốn gây chuyện, cũng không muốn kết giao với hai người này.
Nhưng nha hoàn phía sau Phượng Khương Trần lại không cam tâm. Nàng ấy đang muốn tiến lên trách cứ hai câu, đã bị Phượng Khương Trần ngăn lại: “Ta đối được rồi.”
“Tiểu thư, người đối được rồi?” Hai nha hoàn vừa nghe xong thì trên mặt vui vẻ, bèn quăng hai huynh muội kia sang một bên.
Phượng Khương Trần gật gật đầu. Điếm tiểu nhị lập tức dâng một cây bút lên: “Cô nương, mời!”
Ơ… Phượng Khương Trần nhìn cây bút, sững sờ tại chỗ.
Vẻ trông chữ của nàng vẫn không thể gặp người, cả tấm thiệp mời gửi Vương Cẩm Lăng kia cũng là nhờ người viết thay. Chuyện này… viết ra một loạt chữ như gà bới, hẳn là sẽ mất mặt lắm.
“Không phải đối được rồi sao? Mau viết đi?” Kính Nguyệt thấy Phượng Khương Trần nửa ngày bất động, chanh chua thúc giục. Hai nha hoàn của Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn đối phương đầy hung dữ.
Điếm tiểu nhị cũng không nói gì, dù sao thời gian một nén hương vẫn chưa tới.
Ngay khi Phượng Khương Trần đang do dự không biết có nên đề bút không, thì giọng nói của Vương Cẩm Lăng đã từ phía sau truyền tới: “Khương Trần, ngươi cứ nói đi, ta sẽ viết giúp ngươi.”
Vừa nói, Vương Cẩm Lăng vừa tao nhã đi đến bên cạnh Phượng Khương Trần, cầm bút quệt mực, mắt đầy ý cười.
“Đại công tử.” Điếm tiểu nhị vội vàng hành lễ.
“Đại công tử, là Đại công tử đến đây.”